“Trưởng phòng Jang Chul Oh, vị này là đặc phái viên Đường, là sĩ quan cấp trên đặc biệt phái đến Tổ tập hợp Công tố.”
“Xin chào, đặc phái viên Đường!”
“Trưởng phòng Jang không cần khách khí, về sau còn phải nhờ ngài chiếu cố nhiều.” Đường Vũ Tân mỉm cười đáp lễ.
“Đặc phái viên Đường…”
“Kêu tôi là Vũ Tân được rồi!”
“Ha ha,tiếp theo vốn là tôi sẽ dẫn Vũ Tân đến Tổ tập hợp Công tố, nhưng vừa rồi mới có vụ án, mọi người đều không rảnh. Thế nên Vũ Tân trước tiên thích nghi với hoàn cảnh một chút đã.”
“Nếu đãcó vụ án, tôi cũng không thể chỉ biết lo thân. Vả lại từ giờ trở đi tôilà thành viên của Tổ tập hợp Công tố, đúng không?”
“Ây ây,nhiệt tình với công việc như vậy tốt lắm… Được rồi, vậy lần này Vũ Tântrực tiếp tới hiện trường đi, sau này chúng ta lại tiếp tục làm quen với chung quanh sau.”
LúcĐường Vũ Tân đến được hiện trường gây án, cô nghe được vô số kí giả đưatin về “Vụ án ma cà rồng” bảy năm trước. Khóe môi Đường Vũ Tân hơi nhếch lên, tuy rằng như vậy đối với người chết là không phúc hậu nhưng côthật sự cao hứng mình xuyên qua đúng thời điểm này.
Sau khiĐường Vũ Tân từ trong bóng tối tỉnh lại, cô phát hiện mình sống lại lầnnữa rồi, mặc dù cô vẫn tên là Đường Vũ Tân, mặc dù cô vẫn là công tốviên. Lúc đó cô còn cho là thời gian đảo ngược lại, đến lúc đi làm nhìnthấy đại boss cô thiếu chút nữa thì hết thở.
“Công tố viên ma cà rồng” hình như vừa kết thúc cách đây không lâu…
Đó là toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô khi ấy…
“Haizz…” Hoàn hồn, Đường Vũ Tân khe khẽ thở dài. ‘Nơi này có sinh vật không phải loài người…’ Đường Vũ Tân nghĩ bụng, ‘Lỡ gặp phải nguy hiểm có thể bịsưng không…’
“Vụ án như thế này, bảy năm trước đã từng thấy rồi.”
Còn chưa vào tới khu vực canh gác, Đường Vũ Tân đã nghe được đoạn đối thoại quen thuộc đến không thể quen hơn. Yoo Jung In cô nha… vì sao cứ luôn gieorắc hâm mộ nơi công tố Min thế…
“Nhìnnhư bị giết, trên cổ có hai chấm, lúc đó không phải mọi người kêu là sựkiện ma cà rồng sao?!” Yoo Jung In nói xong nhìn cảnh sát Hwang và côngtố Min.
“Ấy, côlà…” Sao cô gái này lại hưng phấn khi đối mặt với hiện trường gây án như thế nhỉ? Trong lòng cảnh sát Hwang Soon Bum có chút mâu thuẫn, tôntrọng người chết một chút có được không vậy?!
“À… tôilà Yoo Jung In, vừa mới điều đến Tổ tập hợp kiểm sát mới, đi đến sảnhcảnh sát nói đã hành động rồi… trước đây cũng thấy hứng thú với vụ ánnày.”
“Hứngthú?” Lần đầu tiên công tố Min chú ý đến cô gái này, chẳng phải cô taxem sinh tử của người khác như không có gì sao? Có thể hình thành hứngthú của mình trên cái chết của người khác?!
“ Đốimặt với người chết mà nói có hứng thú là hơi quá rồi đấy, cô là Yoo…”Cảnh sát Hwang rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô ta thật là…
“Là YooJung In, ý tôi nói là quan tâm, ha ha.” Cuối cùng Yoo Jung In cũng nhậnra từ ngữ mình dùng không thích hợp, xấu hổ cúi đầu ảo não.
“Khôngphải là hứng thú mà là quan tâm đến vụ án, ý của Yoo Jung In là vậy.”Đường Vũ Tân hết cách, bước lên dàn hòa dùm Yoo Jung In.
“Đúng thế! Xin hỏi…” Công tố Yoo thở ra nhẹ nhõm, âm thầm mừng rỡ có người giúp mình gỡ bỏ cục diện xấu hổ này.
“Tôi làĐường Vũ Tân, đặc phái viên cấp trên phái đến tổ của chúng ta. Chào mọingười!” Đường Vũ Tân mỉm cười cúi chào mọi người, “Còn nữa, sự kiện lầnnày tuyệt không phải ma cà rồng.”
“Sao côbiết?” Cảnh sát Hwang ngạc nhiên nhìn đặc phái viên mới tới. Bảy nămtrước quả thật có vụ án ma cà rồng, không sai! Nhưng nếu xem xét trongphạm vi bình thường mà nói, không có khả năng nhanh như vậy đã đưa rakết luận.
‘Làm sao mà tôi biết?!’ Đường Vũ Tân nghĩ thầm: ‘Tôi xem rất nhiều tập phimtruyền hình rồi, được chưa?!’ Cô liếc nhìn mặt công tố Min, câu này hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của anh ta.
“Điểmđơn giản nhất là, miệng vết thương trên cổ và vị trí bị cắn không giốngnhau. Tôi nghĩ, không có sinh vật hình người nào lại có kiểu miệng nhưvậy. Đương nhiên, không loại trừ trường hợp tội phạm cắn, có điều khẳngđịnh là miệng vết thương không thể bằng phẳng như vậy. Nếu thật sự giống như mọi người nói, nó tương tự với vụ án bảy năm trước thì đây là môphỏng gây án.”
Thấy mọi người tiếp tục nhìn mình nghi hoặc, còn có kinh ngạc, Đường Vũ Tân thản nhiên cười cười, nói: “Còn chưa tin thì về sở pháp y tiến hành khámnghiệm tử thi xác nhận là được rồi.”
“Về sở pháp y!” Ánh mắt công tố Min hoài nghi liếc Đường Vũ Tân một cái, đeo kính râm lên quay người bỏ đi.
“Oh, sở pháp y!” Yoo Jung In đứng bên lại cất cái giọng hơi ngái ngủ đó.
“Căn cứkết quả khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết là do liệt tim. Mọingười cũng biết, người một khi mất máu quá nhiều sẽ dẫn đến tử vong.Người này thật là kì lạ, vì sao máu chảy từ cổ mà có thể chết người?Không lẽ thật sự là ma cà rồng?” Nữ bác sĩ xinh đẹp cười đến mê hoặc mọi người. Đường Vũ Tân nhất mực nghĩ, một người đối diện với thi thể mổlộn hết ra mà còn cười được sáng lạn như vậy… Đường Vũ Tân không nhịnnổi ớn lạnh, may mà lúc đầu cô không nghe lời gia đình chọn khoa pháp y, cuộc sống kiểu này không phải là người bình thường, tuyệt đối!!!
“Khôngđâu! Trên đời làm gì có ma cà rồng chứ! Toàn là do kí giả hư cấu để câuđộc giả thôi.” Yoo Jung In lại tự cho là đúng nói một câu ắt làm công tố Min xấu hổ song mặt công tố Min một chút cũng không biểu hiện gì.
Đường Vũ Tân liếc công tố Min một cái, vừa vặn thấy ánh mắt ngượng ngùng củacảnh sát Hwang. Cảnh sát Hwang cũng đúng lúc bắt gặp ánh mắt của ĐườngVũ Tân, hơi mất tự nhiên ho khẽ một tiếng: “Khụ, quay lại chủ đề chínhthôi. Đến tột cùng thì giống vụ án bảy năm trước hay không?”
“Trênngười không có dấu vết bị thương nào khác, nguyên nhân tử vong là liệttim. Trên cổ có hai lỗ sâu 3 milimet, nứt ra, những chỗ khác không cóvết thương nào nữa, ngoài ra không có vết máu…”
“Khoanđã, cô vừa nói là sâu 3 milimet có phải không?” Công tố Min rốt cuộc chú ý đến điểm mấu chốt trong lời nói của bác sĩ Sok, sâu 3 milimet, răngcủa ma cà rồng căn bản không dài đến thế…
“Đúng vậy! Hồ sơ vụ án bảy năm trước không có ghi độ sâu vết thương, vì sao lại không có ghi chép nhỉ?”
“Lúc đó, không có sâu như vậy…” Nói đến đây, lần đầu tiên công tố Min nhìn thẳng Đường Vũ Tân.
“Hồi đó anh có tham gia vụ án đó sao?” Bác sĩ Sok lộ ra vẻ mặt hào hứng.
Công tố Min không trả lời, cúi xuống nhìn vết thương trên cổ Shi Hye Min, hỏi lại: “Trên người có vết máu không?”
“Sao anh biết? Đúng thế, tuy không nhiều lắm nhưng vẫn còn lưu lại vài vệt. Nghe nói bảy năm trước gây án không chê vào đâu được, sao lần này lại để lại vết máu?”
Cảnh sát Hwang Soon Bum nghe bác sĩ Sok nói xong, liếc nhìn Đường Vũ Tân và công tố Min đang trầm ngâm: “Đây là mẫu máu…”
“Tôi thấy không cần dùng tới mẫu máu đâu.” Đường Vũ Tân đứng bên xen vào.
Giỡnchơi sao, mỗi lần uống máu người chết, tuổi thọ của công tố Min lại giảm đi một chút. Những người khác bỏ đầu óc để thụ lý vụ án, công tố Min là bỏ mạng nha, sao có thể nặng như vậy được…
Nhậnthấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Đường Vũ Tân mỉm cười: “Tôi nghĩ,công tố Min đại khái đã xác định được, vụ án này suy cho cùng là môphỏng lại vụ án bảy năm trước thôi.”
‘Sao côgái này biết được lần này là bắt chước? Còn nữa, sao cô ta biết sau khikiểm nghiệm tử thi sẽ tìm được chìa khóa của vụ án? Vả lại…” Nghĩ đếnđây công tố Min không kềm được nhìn Đường Vũ Tân đăm đăm, ‘Còn có ngườiđể ý đến mẫu máu này nọ hay sao? Chẳng lẽ…’
“Để đảmbảo, mẫu máu còn phải cầm đi phân tích một chút nữa.” Định thần lại,công tố Min tiếp tục yêu cầu lấy mẫu máu từ bác sĩ Sok, mà Đường Vũ Tânthì lẳng lặng thở dài.
Xem ra,cần phải dùng thân phận đặc phái viên của mình thôi, giảm bớt việc côngtố Min tiếp xúc với mẫu máu. Dẫu sao thì uống mấy cái thứ này chỉ có hại mà không có lợi. Ông trời đã phái cái người biết được tình tiết vở kịch là mình đến đây, nỗi khổ của công tố Min giảm bớt chút nào thì hay chút đó đi….
“Vì lấyđược mẫu máu này, tôi tốn không ít công sức à nha.” Không hổ là pháp y,đưa mẫu máu ra giống như dâng bảo vật, phỏng chừng chỉ có cái nghề pháp y này mới có thể làm được.
“Tôi đem mẫu qua phòng phân tích cho.” Yoo Jung In đưa tay muốn lấy, nửa đường lại bị công tố Min đoạt mất.
“Công tố Yoo đi kiểm tra hồ sơ đi! Về sau làm việc ở Tổ tập hợp phải nắm hết mọi chuyện.”
“Vậy cùng đi đi.” Cảnh sát Hwang lại bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Đường Vũ Tân bám đuôi công tố Min và cảnh sát Hwang ra khỏi sở pháp y. Theo nhưcô biết, công tố Min một lát nữa sẽ uống thứ này trong thang máy, cônhất định cố gắng nghĩ cách đoạt lấy cái thứ đó. Không phải là búp bêvải của Pháp sao? Hỏi cô nè, cô cũng biết đó.
“Kế tiếp đặc phái viên muốn đi đâu?” Công tố Min hỏi.
Đi xuống cầu thang, công tố Min thấy Đường Vũ Tân đi đằng sau. Nếu để cô gái này tiếp tục đi sau lưng mình, công tố Min đợi đến năm nào mới tìm được cơhội uống mẫu máu đây?
“Tôi là người mới mà, đương nhiên muốn đi theo công tố Min học hỏi nhiều một chút rồi.” Đường Vũ Tân cười đến vô tội.
“Làm một đặc phái viên được cử xuống đây, chắc hẳn không phải người mới rồi.”Công tố viên Min Tae Yun nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho cảnh sát Hwang.Song thông minh như Đường Vũ Tân, lại biết tiểu xảo của hai người họ,sao không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt đó chứ…
“Cái đó, Đường…” Cảnh sát Hwang vừa mở miệng thì Đường Vũ Tân lập tức tiếp lời.
“Đừng có Đường Đường Đường nữa, gọi tôi là Vũ Tân đi. Anh Hwang còn đang chờ coi có tiển triển gì mới phải không? Tôi đề nghị anh Hwang đến cô nhi việnđiều tra xem. Nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn nha. Với lạichưa tìm thấy hung khí đúng không? Nhắc nhở mọi người một chút, vếtthương đó được tạo ra chỉ một lần duy nhất. Cho nên hung thủ nhất địnhchỉ đâm hung khí vào cổ người chết có một lần. Vả lại có thật sự nguyênnhân mất máu quá nhiều là do lỗ hổng trên cổ không? Tôi thấy vị trímiệng vết thương có hơi lệch so với động mạch chủ, như thế có thể liênquan đến vấn đề mất máu cấp tính à? Nếu là vị trí khác, không thể xemthường khả năng đông đặc của tiểu cầu trong máu con người được. Diệntích lỗ dù sâu thì cũng rất nhỏ. Nếu chỉ đơn giản vì trên cổ có hai cáilỗ mà không có lực tác động bên ngoài ép cho máu chảy ra thì cũng khôngthể chết người được. Mới rồi bác sĩ Sok có nói trên cơ thể người chếthoàn toàn không có vết thương nào nữa, vậy phạm vi vết thương bác sĩ Sok nói là cái gì? Nếu có người dùng dụng cụ y tế hút sạch máu của ngườichết ra, sau đó lại ngụy trang thành kiểu dáng giết người của ma càrồng, vậy cũng không phải không có khả năng nha.”
Nói mộtđống câu, Đường Vũ Tân tiếp tục cười híp mắt nhìn hai người trước mặt rõ ràng vì suy luận của cô mà ngơ ngẩn. Trong mắt ẩn chứa nụ cười, bây giờ chắc chắn chộp được biểu tình nghiêm trọng của công tố Min, vẻ nghi kị, ngờ vực đó hoàn toàn không thoát khỏi con mắt của Vũ Tân.
“Đặcphái viên nói nhiều như vậy, vì sao không tự mình điều tra.” Công tố Min lần nữa khẳng định, cô gái này không đơn giản. Bất kể cô có biết cái gì hay không, chỉ riêng năng lực suy luận… xem ra, sau này cần phải cẩnthận một chút mới được.
“Tôi đãnói mình là người mới rồi mà, tôi không quen. Để cảnh sát Hwang với 25năm kinh nghiệm điều tra hình sự đi tìm hiểu sự tình là thích hợp nhất.Nếu tôi đi, chưa biết chừng làm hỏng chuyện, hoặc lỡ lộ ra sơ hở làmhung thủ tiêu hủy chứng cứ hoặc chạy trốn thì không hay đâu. Thế nên tôi quyết định thế là chu toàn nhất rồi.” Đường Vũ Tân cười ngọt ngào,trong lòng lại gào thét: ‘Hôm nay tôi mặt dày mày dạn cỡ nào cũng khôngcho anh uống mẫu máu kia, anh làm gì được!!!”