Ngay khi đem âm hồn của Tuệ Trần thu hồi xong, Huyết Minh cũng liền tiện tay đem âm hồn mấy sư huynh đệ của hắn đều "tề tựu" lại với nhau. Sau đó, Huyết Minh mới đem uy áp thu hồi về, xoay người nói với những người khác ở đây.
"Lãnh Hàn, Lãnh Kỳ, Y Trân, Vân Ninh, Vân Hinh. Ta lệnh cho các ngươi hiện tại lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi U Ám Sâm Lâm này."
Từ trong kinh hãi mà dị biến mang đến lấy lại được tinh thần. Năm người được điểm tên cũng liền biết được mức độ quan trọng của sự việc lần này mà đều đồng loạt quỳ xuống:"Vâng, thưa chủ thượng!"
Nói xong, cũng không chờ Huyết Minh lên tiếng nhắc nhở nữa. Tất cả đều lập tức ai vào việc nấy. Đánh xe ngựa rời đi dưới ánh sáng lập lòe vừa mới hiện ra.
[ Đinh, chỉ số thù hận của nam chủ: Tuệ Trần đối với ký chủ +100. Điểm phản diện +200.]
[ Đinh, ký chủ thành công giết được nam chủ: Tuệ Trần. Nhận được: Điểm phản diện +5000, Dẫn hồn pháp thượng đẳng x1.]
[ Đinh, bởi vì ký chủ đánh giết nam chính. Thời kỳ tân thủ cũng đi theo chính thức khép lại. Các vật phẩm được bán trong thương thành cũng đều sẽ trở về với giá trị thật sự của nó. Tức là x10 lần trước kia.]
Ban nãy, khi Huyết Minh cười phá lên, hắn cũng không phải là đang cười nhạo Tuệ Trần. Mà ngược lại, hắn là đang bị lời hệ thống nói cho chọc cười đến. Vì vậy, Huyết Minh liền lâm vào trong hồi ức...
[ Ký chủ, Tuệ Trần chính là nam chủ a. Về sau, hắn sẽ ngộ ra đại đạo, vứt bỏ thất tình lục dục mà phi thăng thành phật.]
"Ha, một tên thối nát như hắn cư nhiên cũng có thể ngộ đạo thành phật được hay sao a? Nếu đã vậy, ta liền đem hắn giết chết đi. Dù sao khi nãy, một cái nam chính vừa thoát khỏi tay ta. Như vậy hiện tại, hắn liền lấp vào chỗ trống đó đi..."
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Huyết Minh liền đem thương thành mở ra. Quả nhiên, chữ số -90% phía sau giá mỗi vật phẩm cũng đều đã biến mất hết. Tỷ như thanh kiếm hắn tặng cho Lãnh Hàn, khi đó hắn hối đoái nó với giá 80 Điểm thì hiện tại cũng đã trở thành 800 Điểm.
"Ưm...chủ thượng?" Nhẹ ưm một tiếng, Sở Vân liền dần dần chuyển tỉnh, đem sự chú ý của Huyết Minh thu hút đến trên người của nàng. Đem thương thành đóng đi, hắn liền nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, đem dây trói cởi ra.
Chưa để cho Sở Vân kịp nói điều gì, Huyết Minh đã trực tiếp đem sáu cái quỷ nô vừa được luyện chế kia gọi ra ngoài. Lạnh giọng nói:"Cho nàng."
Chỉ thấy khi vừa xuất hiện trong không khí, nhất là khi nhìn đến Sở Vân đang ngồi dưới nền đất kia. Sáu cái quỷ nô liền lập tức trở nên táo bạo lên, gương mặt liên tục vặn vẹo, gân xanh nhấp nhô, giống như muốn nhào lên trước đem nàng cắn nát.
Nhưng lúc này, Huyết Minh liền nhẹ nhàng nâng tay. Theo sau đó, sáu cái quỷ nô cũng lập tức đứng yên trên mặt đất, trở nên ngoan ngoãn một cách đáng sợ.
"Cho...cho ta?" Kinh ngạc mà lắp bắp hỏi, trong mắt của Sở Vân liền tràn đầy vẻ khó tin. Nhưng càng nhiều hơn thì lại là vui vẻ cùng ấm áp.
"Ừ." Gật đầu một cái, như nghĩ đến điều gì, Huyết Minh liền từ trong không gian lấy ra vật phẩm vừa được hệ thống tặng cho.
[ Dẫn Hồn Tháp - thượng đẳng.
Chủng loại: Pháp bảo.
Đánh giá: Pháp khí.
Công dụng: Dưỡng hồn, luyện hồn.
*Vật phẩm chuyên dụng để nuôi dưỡng quỷ nô.]
Chỉ thấy Dưỡng Hồn Tháp này giống như là một tòa tháp được làm bằng hàn thiết, cao khoảng một gang tay. Đen tuyền một mảnh, tràn ra cảm giác lạnh lẽo. Sau khi thử nhìn vào trong, Huyết Minh liền xác nhận, Dưỡng Hồn Tháp này nếu đem ra so sánh với Vấn Hồi kính của hắn thì chính là kém xa tận chục con phố.
Vì vậy, Huyết Minh liền không có chút chướng ngại tâm lý nào mà đem Dưỡng Hồn Tháp này đưa cho Sở Vân. Lại đặt một bàn tay lên trán của nàng, bắt đầu chuyển cho nàng một phần quyền hạn khống chế đám quỷ nô này của hắn cùng với một số tri thức luyện chế quỷ nô cơ bản nhất.
"Được rồi. Sau khi tiếp thu xong những thứ này. Ngươi liền theo hướng của bọn họ đi đến biệt phủ Quách gia chờ ta đi."
- -----------------------
Sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà.
"Uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà..."
"Ô ô...cứu chúng tôi lên đi a..."
"Đệ đệ a, mau xuống đây với ca ca đi!!!"
"........."
Chỉ thấy đây là một nơi âm khí lượn lờ, khắp nơi liên tục có vong hồn bay qua. Tiếng khóc than, tiếng cười điên cuồng cũng liên tục giăng lên tứ phía. Cầu Nại Hà làm bằng ngọc thạch cũng trở nên phá lệ chói mắt giữa một nơi âm u như thế này.
Nhất là khi đang có vô số âm hồn đang trầm mình dưới sông Vong Xuyên. Phía trước lại có một con đường nhỏ trải dài đến đầu cầu với một hòn đá to lớn có ghi 3 chữ "Tam Sinh Thạch". Mà ở ven đường, một biển hoa bỉ ngạn đỏ rực giống như máu tươi cũng liền vô cùng bắt mắt. Nếu đứng từ trên con đường nhìn ra, căn bản sẽ không nhìn thấy được điểm dừng.
Mà lúc này, cách đầu cầu không xa đang có một cái quán nhỏ bán canh ở ven đường. Đương nhiên, đây chính là canh Mạnh Bà trong truyền thuyết!.
Nhưng là, đáng chú ý hơn thảy. Chỉ thấy người bán canh lại là một cái nữ nhân dung mạo thanh tú, gương mặt lạnh lẽo không có một tia cảm xúc. Búi tóc cao theo kiểu phụ nhân đã lập gia thất, trên người mặc một bộ áo tang đang liên tục múc canh cho các vong hồn đi ngang qua.
Đúng lúc này, từ xa bỗng dưng lại vang lên một tiếng hô to.
"Hứa Tiểu Đóa!"
**Đã bạo chương nha~
**Đoá Đoá nhà ta xuất hiện rồi~