[ Đinh, chỉ số thù hận của nam chủ: Triệu Tử Kiều đối với ký chủ +100. Điểm phản diện +200.]
[ Đinh, ký chủ thành công giết được 4 cái nhân tộc. Điểm phản diện +4.]
[.........]
[ Ký chủ, ngươi cảm thấy bản thân sợ mạnh lấn yếu như vậy thật sự tốt sao?]
Nghe thấy câu hỏi của hệ thống, Huyết Minh liền không nhịn được mà phì cười một tiếng tràn đầy giễu cợt:"Xin lỗi a, ta là nhân vật phản diện, không phải nhân vật chính. Ta cũng không có hào quang bất tử như bọn họ. Ta có thể sẽ chết, hơn nữa còn là chết vô cùng thảm."
[.........] Kỳ dị thay, nó cư nhiên lại cảm thấy ký chủ nói rất có lý.
Không cùng hệ thống tán gẫu nữa, Huyết Minh đã lấy ra Vấn Hồi kính, đem âm hồn của bốn người đã chết kia cùng với sinh hồn của Chu thúc cùng Ám Nhất đều thu vào trong hết. Trực tiếp đem hai người vẫn còn sống kia cho sinh sinh giết chết.
Nhìn lấy sáu cái linh hồn đang không ngừng giãy giụa bên trong mặt kính. Huyết Minh liền đem máu tươi của mình nhỏ vào trong gương. Bắt đầu đem bọn chúng luyện chế thành quỷ nô.
- --------------------------
Lúc này, ở nơi dừng chân của đám người Y Trân. Có một đám tăng nhân đang đem cả khu vực này đều vây quanh lại, chí ít có tận 5,6 người. Mà mỗi người đều có tuổi đời rất trẻ, chỉ tầm hai mươi tuổi trái phải. Theo áo cà sa cùng y phục và vũ khí của bọn cho thấy. Bọn họ có lẽ đều có địa vị xã hội không hề thấp.
Mà ở nơi ánh lửa bập bùng, Sở Vân là đang bị trói mà bất tỉnh nằm trên đất. Ở một bên, Lãnh Hàn, Lãnh Kỳ, Y Trân cũng cầm lấy thiết kiếm, cùng ba cái tiểu tăng tạo thành thế giằng co với nhau. Mà trên xe ngựa, hai tỷ muội Vân gia cũng là bị hai cái tiểu tăng khác cho áp chế. Chỉ có thể ngồi đó mà đưa mắt nhìn mọi chuyện.
"Các vị thí chủ đây, mong các vị lượng thứ cho tiểu tăng. Bởi vì các vị cùng một cái ma tộc thần bí cũng như tiểu ma tể này đi cùng với nhau. Cho nên, mong các vị đừng làm khó ta. Cùng ta trở về Di Sơn Phái, để phật tổ trị vì, giúp các vị sám hối."
Lúc này, tiểu tăng có địa vị lớn nhất ở đây là đang chắp tay mà hòa nhã nói ra. Chỉ thấy đó là một cái thiếu niên dung mạo tuyệt thế, phảng phất như không phải do trần thế này tạo thành. Giữa chân mày lại có một nốt chu sa màu đỏ, đem hắn sấn đến càng thêm cao quý không ai bằng.
Thế nhưng, đối diện với sự chân thành của Tuệ Trần, cả năm người bọn họ đều không ai thèm lý đến hắn mà vẫn như cũ mang lấy cảnh giác giống như lâm phải đại địch.
"Nhị sư huynh, ngươi không cần cùng bọn chúng nhiều lời nữa, cứ trực tiếp áp giải về tông môn chờ đợi phán quyết đi."
"Đúng vậy, sư huynh a, bọn họ rõ ràng là chấp mê bất ngộ. Cùng ma tộc là cá mè một lưới, cho nên chúng ta không cần khách khí với bọn họ làm gì nữa."
Nhìn thấy nhị sư huynh của mình bị đám người bọn họ khinh thường, làm lơ. Đám tiểu tăng còn lại liền lập tức hừ lạnh mà bày tỏ bất mãn của mình. Hoàn toàn không che giấu sự chán ghét đối với ma tộc một chút nào.
Đối diện với lời nói của những tiểu tăng khác, Tuệ Trần vẫn như cũ ôn hòa không đổi mà nhàn nhạt hỏi lại:"Các vị thí chủ, các ngươi rốt cuộc có tự nguyện cùng tiểu tăng đi một chuyến đến Di Sơn phái hay không?"
Lần này, cũng không có nửa giây suy nghĩ, năm người Lãnh Hàn đã trăm miệng một lời cự tuyệt:"Không."
Theo âm thanh của bọn họ vừa dứt, Tuệ Trần cũng không có hiện ra một tia không vui nào mà chỉ thở dài một hơi, giống như là vô cùng tiếc hận. Đương nhiên, bộ dạng rộng lượng này của hắn nhất định cũng phải đi kèm với điều kiện tiên quyết - sự oán giận sâu trong đáy mắt của hắn không bị người khác nhìn thấy!
"Nếu các vị thí chủ đã lựa chọn như vậy, thì tiểu tăng cũng chỉ có thể thất lễ rồi."
Lời này của hắn vừa ra, Lãnh Hàn, Lãnh Kỳ, Y Trân cũng đều lập tức căng thẳng thân người mà nắm chặt vũ khí trong tay. Thế nhưng, chỉ trong một cái chớp mắt, cơ thể của Tuệ Trần đã trực tiếp biến mất khỏi chỗ cũ mà xuất hiện ở trước mặt Lãnh Hàn. Giơ lên ngũ chỉ đánh thẳng về phía y.
Con ngươi co rụt lại, nhưng Lãnh Hàn cũng là không chút sợ hãi mà theo bản năng đưa kiếm lên đỡ. Chỉ nghe âm thanh leng keng leng keng liên tục vang lên, trường kiếm trong tay y cũng là chấn động đến run rẩy không ngừng. Làm cho cả cánh tay cầm kiếm của y cũng đều tê dại đến không còn cảm giác.
"Vũ khí thiên cấp!" Nhíu mày mà nhìn lấy thanh kiếm trong tay của Lãnh Hàn. Tuệ Trần liền lập tức kinh ngạc khôn cùng, trong mắt cũng bắt đầu hiện lên dị sắc mà hừ lạnh.
"Nhìn ngươi căn bản là không giống kẻ sẽ có thượng phẩm vũ khí. Thanh vũ khí này của ngươi chắc chắn không cướp thì cũng là trộm! Nay, ta quyết định sẽ đem nó đưa về tông môn."
Lúc này, Lãnh Hàn mặc dù không có đại thương nhưng cũng đều là khí tức hỗn loạn, liên tục lùi về sau vài trượng. Nếu không có Chiếu Dương kiếm của chủ thượng đỡ giúp một chiêu này, y nhất định cũng sẽ bị tổn thương đại khí. Thậm chí là mất mạng!
Thế nhưng, cái tên khốn kiếp này cư nhiên lại muốn đem bảo kiếm mà chủ thượng tặng cho y lấy đi! Đúng là vọng tưởng!
**Ai nha, gáng tranh thủ đăng chương đây a~