"Hệ thống, đổi lấy hai viên Tẩy tủy đan."
[ Đinh, đổi lấy thành công. Điểm phản diện -180.]
Nhìn thấy Tẩy tủy đan này cư nhiên lại có phẩm chất là Thiên cấp thượng phẩm, mất tận 90 Điểm phản diện một viên. Huyết Minh cũng không có một điểm ngoài ý muốn nào, gương mặt vẫn như thường mà đem chúng lấy ra:"Cầm lấy."
Nghe thấy lời phân phó của Huyết Minh, tỷ muội Vân Ninh liền lập tức hơi ngẩng đầu nhìn lên. Sau đó mới đưa tay nhận lấy bình ngọc từ trong tay của hắn. Thế nhưng, rốt cuộc vẫn là không nhịn nổi hiếu kỳ, Vân Hinh liền nhanh chóng chớp chớp mắt hỏi.
"Chủ thượng, đây là?"
"Bên trong có chứa hai viên Tẩy tủy đan. Ta chỉ có thể giúp đến đây, thành hay bại, liền xem tạo hóa của các ngươi." Nói đến đây, Huyết Minh cũng liền không tiếp tục nhìn bọn họ nữa mà dời đi ánh mắt, phất phất tay.
Lúc này, hai tỷ muội bọn họ cũng đã nhanh chóng rơi vào trong sợ hãi cùng không thể tin được. Thế nhưng, khi nhìn đến bộ dạng một lời đã quyết của hắn. Bọn họ cũng chỉ có thể cảm động trong lòng mà hành lễ rời đi.
Từ nhỏ, bọn họ đã được xác định là không có nguyên tố kiếm tu. Thể chất yếu ớt lại càng không thể trở thành Võ tu. Chú định cả một đời đều chỉ có thể làm một cái người bình thường. Thế nhưng, không ngờ rằng, Huyết Minh bỗng dưng lại xuất hiện giống như một tia sáng chiếu rọi cho cuộc đời của bọn họ. Là hắn, hắn không những không chấp nhất chuyện cũ mà còn cho các nàng một cơ hội mới!
Lúc này, giống như có cảm giác gì đó. Hai tỷ muội bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đều nở một nụ cười chân thành.
Có đôi khi, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều không bằng một ánh mắt.
Nhìn thấy hai người tỷ muội Vân Ninh rốt cục cũng chui vào trong xe ngựa của bọn họ cách đây không xa, Huyết Minh liền không khỏi cảm thấy may mắn. Hôm đó, nếu không phải hắn có dự tính trước mà đem xe ngựa cùng một chỗ với ngân lượng đều thu vào trong không gian thì hôm nay, trường hợp có lẽ là sẽ vô cùng lúng túng. Ngay cả một điểm riêng tư đều sẽ không có.
"A Hàn, Tiểu Kỳ, các ngươi qua đây." Nhàn nhạt phân phó một tiếng, Huyết Minh liền đem tầm mắt từ trên chiếc xe ngựa kia thu hồi lại.
[.........] Nhìn xem đi a, ký chủ nhà nó chính là như vậy. Lúc cần thì "A Hàn" này "A Hàn" kia. Lúc không cần thì liền Lãnh Hàn, Lãnh Hàn. Hừ, đúng là làm bộ làm tịch.
Nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, huynh muội Lãnh Hàn liền lập tức cúi đầu mà yên lặng chờ đợi phân phó của hắn. Cũng không để bọn họ đợi lâu, Huyết Minh liền trầm giọng nói ra.
"Ngày mai, hai người các ngươi liền đánh xe đem bọn họ đưa đến biệt viện "Quách phủ" ở trung tâm kinh thành. Nhớ kỹ là cẩn thận quan sát tỷ muội nhà họ Vân một chút. Nếu thấy bọn họ có dị dạng nào thì cứ trực tiếp - giết. Bởi vì các ngươi sẽ không chỉ là "người ở trong tối bảo vệ bọn họ" mà còn là "người ở ngoài sáng theo dõi bọn họ"."
"Nếu giữa đường gặp phải phiền phức, ưu tiên bảo vệ Y Trân. Còn có, đảm bảo chắc chắn rằng không được để cho người khác nhìn thấy mặt của các ngươi."
Nói đến đây, Huyết Minh liền từ trong không gian lấy ra một ít ngân lượng cùng năm chiếc áo choàng đen đưa cho bọn họ:"Cầm lấy, mỗi người một cái. Còn số ngân lượng này, hai người các ngươi tự giữ đi."
Đưa tay cung kính nhận lấy ngân lượng cùng áo choàng, mặc dù trong lòng là vô cùng không cam tâm vì phải rời khỏi Huyết Minh. Nhưng cả hai cũng chỉ có thể gật đầu xưng vâng. Dù sao, bọn họ vẫn nhớ kỹ lấy một ý niệm, mệnh lệnh của chủ thượng chính là trời.
"Chủ thượng, phải mất tận 1 tháng sau ta mới có thể gặp lại người hay sao a..." Đương nhiên, việc này cũng không trở ngại Lãnh Kỳ làm nũng mà tỏ vẻ luyến tiếc đối với Huyết Minh.
Cười nhạt, Huyết Minh liền đưa tay xoa đầu của Lãnh Kỳ. Trong giọng nói mặc dù là cưng chiều nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể phản đối:"Đúng vậy, nhớ kỹ làm theo lời ta dặn. Được rồi, các ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Ta có lời muốn nói với Sở Sở."
Vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lãnh Kỳ rất nhanh cũng liền bị Lãnh Hàn kéo lại. Chỉ thấy y lúc này là khẽ lắc đầu nhìn nàng. Mà thấy vậy, nàng cũng liền không ngoan cố nữa mà cúi đầu. Che giấu đi sự ủy khuất trên gương mặt của mình.
Thế nhưng, cũng bởi vì chỉ lo thương tâm một mình. Lãnh Kỳ cũng không có quan tâm tới việc tâm trạng ca ca của nàng cũng không có tốt hơn nàng là bao. Chỉ là y quen mặt lạnh, không có thể hiện ra ngoài mà thôi.
Ngay khi Lãnh Hàn vừa mới quay lưng đi theo muội muội của mình thì vai của y bỗng dưng lại bị người bắt lấy. Theo sau đó, âm thanh của Huyết Minh cũng liền vang lên:"A Hàn, đợi đã."
"Cho ngươi." Từ trong không gian đổi lấy một thanh kiếm Thiên cấp trung phẩm tốn mất 80 Điểm phản diện. Huyết Minh liền đem nó cùng với bao kiếm đưa đến trước mặt của y, cười nhạt mà nói ra.
Cúi đầu, gương mặt của Lãnh Hàn liền rơi vào trong góc khuất không nhìn thấy rõ biểu tình. Chỉ thấy, y bỗng dưng lại vô cùng bình tĩnh mà đưa tay nắm lấy thân kiếm. Âm thanh lành lạnh mang theo gió đêm phất qua:"Đa tạ chủ thượng..."
Thế nhưng, lúc này đây, bàn tay của y đã siết chặt lấy thanh kiếm giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó. Cúi đầu, nhanh chóng đi theo hướng Lãnh Kỳ rời đi.
Mà đương nhiên, bộ dạng này của y cũng là không có qua được ánh mắt của Huyết Minh. Vì thế, trong mắt của hắn liền thoáng hiện ra một tia trầm ngâm.
**Cảm ơn bạn Bacmm666 đã đẩy KP cho ta nhé. Ngày mai sẽ bạo chương a