"Lam Ly a, ngươi tưởng bản thân là Thần nữ thì rất cao cao tại thượng hay sao? Còn dám lên mặt dạy đời Sa Hoa Linh ta. Nói ta làm vậy là không có tam cương ngũ thường, bị người đời gièm pha..."
"Ta khinh a, nói kiểu như là ngươi về sau sẽ không tìm đạo lữ, không bị nam nhân cưỡi vậy. Ngươi chính là đồ tiện hóa, bị trăm ngàn người cưỡi. Tiện nhân! Tiện nhân!!!!"
Càng mắng, Sa Hoa Linh liền càng thêm tức giận, ngực cũng đi theo phập phồng không ngừng. Nàng cùng Lam Ly là sư tỷ muội đồng môn tiến vào Tu Nguyệt cung cùng một lúc, cùng bái nhập dưới chướng của cung chủ, trở thành đệ tử chân truyền.
Lúc vừa vào trong môn, bởi vì Lam Ly có tư chất trác tuyệt hơn nàng nên cũng thuận lý thành chương trở thành đại sư tỷ. Mà về sau, bởi vì Lam Ly có tu vi cao hơn nàng nên liền được cung chủ phong làm Thần nữ, mà nàng cũng đi theo đó trở thành Thánh nữ được vạn người kính trọng.
Thế nhưng, nàng rất không cam tâm. Tại sao cùng là đồng môn với nhau mà Lam Ly lúc nào cũng đè ở trên đầu của nàng, luôn luôn dùng bộ dạng cao cao tại thượng mà chê trách nàng? Giống như ả ta là tiên nữ trên cửu trọng cung còn nàng chỉ là một con côn trùng thấp kém vậy.
Cho nên, nàng hận a. Nàng muốn đem Lam Ly đạp ở dưới chân, đem hết mọi sự nghẹn khuất của bản thân trả lại hết cho nàng ta.
"Uổng cho một bộ túi da xinh đẹp cư nhiên lại mọc ra từ một con độc xà xấu xí..."
Lúc này, một thanh âm trầm thấp mang theo châm chọc liền vang lên từ trên bờ hồ khiến cho gương mặt vặn vẹo của Sa Hoa Linh lập tức liền cứng đờ lại. Nhanh chóng xoay người nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy bên bờ hồ không biết từ khi nào đã đứng một thân ảnh mặc áo choàng đen. Mặc dù không nhìn thấy được gương mặt nhưng từ âm thanh đến phán đoán, Sa Hoa Linh liền có thể chắc chắn kẻ đến là một cái nam nhân. Vì thế, nàng liền vội vàng co người lại, đưa tay che đậy cơ thể của mình mà lập tức quát lớn.
"Ngươi là kẻ nào?"
"Ha, không cần che làm gì đâu a. Cùng lắm chỉ là một bộ thân xác thối tha mà thôi, so với giòi bọ đều càng thêm ghê tởm."
Nghe thấy tiếng cười lạnh cùng sự khinh bỉ bên trong lời nói của Huyết Minh. Sa Hoa Linh liền lập tức bị chọc giận đến rồi, từ trước đến nay nàng đều là được nam nhân truy phủng, đã bao giờ bị người khác nói đến không đáng một đồng như vậy đâu a.
"Ngươi...a..."
Cũng không đợi Sa Hoa Linh kịp tức giận. Thân ảnh của Huyết Minh đã lập tức nhoáng lên một cái mà đứng vững trên một hòn đá nổi lên ở giữa hồ. Đưa tay liền bóp lấy cổ của Sa Hoa Linh, không chút khó khăn liền đem nàng nâng lên trên cao.
"Ngươi...ặc...ngươi muốn...làm...gì..."
"Muốn giết ngươi."
Cổ họng bị Huyết Minh cho bóp lấy, Sa Hoa Linh chỉ cảm thấy không khí trong phổi đều trở nên vô cùng thiếu thốn. Có cảm giác như bản thân sắp bị nghẹt thở mà khó khăn nói ra. Thế nhưng, khi nghe đến câu trả lời của hắn, nỗi sợ hãi chết chóc liền trực tiếp dâng lên khiến cho nàng không thể không cố kỵ gì nữa.
"Đừng...đừng giết...ta...Ngươi...muốn...làm gì...ta cũng đều...có thể..."
"Đều có thể?"
Nghe đến lời này của Sa Hoa Linh, Huyết Minh liền phát ra một tiếng cười không rõ ý vị mà đem ánh mắt rà soát qua lại trên cơ thể của nàng, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Thế nhưng, bởi vì cảm thấy mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng, Sa Hoa Linh liền vội vàng nói ra.
"Đúng...ặc...đúng vậy..."
Vừa nói, trong mắt của nàng liền nhanh chóng hiện lên một tia oán độc. Ha hả, nam nhân căn bản đều là một cái đức hạnh này. Ban nãy không phải còn ra vẻ cao thượng mà ghét bỏ nàng hay sao? Bây giờ rốt cuộc cũng lòi ra đuôi hồ ly rồi?Chờ khi nàng được thả ra, nàng nhất định phải đem nam nhân này lột da rốc xương, khiến hắn sống không bằng chết.
"Chậc chậc...đa tạ sự phối hợp của ngươi a. Nhưng là, ta - muốn - ngươi - chết."
"Ngươi..."
Từng chữ từng chữ mà Huyết Minh nói ra đều trực tiếp đem Sa Hoa Linh đánh vào hầm băng. Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, con ngươi của nàng liền lập tức trợn trừng như muốn nứt ra. Trực tiếp bị Huyết Minh bẻ gãy cổ, chết đến không thể chết lại được nữa.
[!!!!!!!!!!!!!!!!!!]
[ Đinh, ký chủ thành công giết chết nữ chính: Sa Hoa Linh. Điểm phản diện +500. Phượng Vũ Y x1.]
[............]
[ Ký chủ!!! Sao ngươi lại đem nữ chính giết chết rồi a!!!! ] Lúc này, hệ thống đang khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Đối với câu hỏi của hệ thống, Hạ Vũ chỉ là cười lạnh một tiếng liền đưa tay đem cơ thể của Sa Hoa Linh quăng sang một bên như ném một túi rác. Sau đó, hắn mới không nhanh không chậm mà nói ra.
"Ồ, tại sao ta lại không thể giết nàng ta được a? Nhân vật phản diện giết nữ chính không phải là thiên kinh địa nghĩa hay sao?"
"Vả lại, ta còn chưa tính sổ với ngươi việc ngươi dám tính kế ta đâu a. Ở trước mặt ta chơi đùa tiểu thông minh, muốn đem ta đương tên ngốc sai sử mà đi vào bẫy rập của ngươi có đúng không?"
[!!!!!!!!!!!!!!!!]
Nói ra lời này, Huyết Minh là cũng không có cảm giác thất vọng một chút nào cả. Nói đúng hơn là bởi vì từ đầu cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng tin tưởng hay đặt bất kỳ hy vọng nào vào trên người của hệ thống cả. Cho nên hắn cũng chỉ là không vui vì hệ thống muốn lừa hắn mà thôi.
[.........]
Huhuhu, hệ thống cảm thấy thật là khổ sở a. Nó cũng chỉ là muốn ký chủ đi đoạt nữ chính mà thôi. Nhưng bởi vì sợ ký chủ không chịu làm nên nó mới đưa ra kế sách này. Thuận nước đẩy thuyền, muốn khiến cho ký chủ bị nữ chính thu hút đến thôi a.
[ Ký chủ, nhưng chí ít nàng cũng là một cái mỹ nữ a. Ngươi làm sao lại đem nàng giết chết? Ngươi không biết thương hương tiếc ngọc một chút hay sao?]
"Mỹ nữ? Ha hả, trên đời này, thứ duy nhất mà Huyết Minh ta không cần đó chính là mỹ nữ. Tắt đèn rồi không phải đều là giống nhau hết hay sao? Cho nên, ta sẽ giết nữ nhân, số nữ nhân đã từng chết trên tay của ta, chí ít không có một trăm thì cũng có một vạn rồi a."