Chưa để Tiếu Thương Thiên mở miệng, Đổng Tuyền đã giống như con mèo bị đạp trúng đuôi mà lập tức đứng phắt dậy. Tràn đầy phẫn nộ chỉ vào mũi Huyết Minh mà mắng :"Tiện tì to gan! Bảo vật của Vương thượng mà cũng dám mơ tưởng?"
Sắc mặt Huyết Minh thoáng cái trầm xuống, ánh mắt lướt qua âm tàn. Nhưng là, so với hắn, Tiếu Thương Thiên lại trước một bước làm ra phản ứng. Khóe môi hạ xuống, hắn ta liền chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên...
'Chát'
"Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện?"
"A..." Tiếu Thương Thiên không chút lưu thủ, khiến Đổng Tuyền lập tức bị tát đến choáng váng, quăng ngã xuống đất. Búi tóc bung ra, hỗn độn chật vật, khóe môi đều nứt, không ngừng chảy xuôi máu tươi. Bên mặt nóng bỏng đau rát, khiến nàng không khống chế được mà ôm mặt, nước mắt trực trào. Phảng phất không thể tin được mà mở to mắt, trừng trừng nhìn nam nhân trước mặt mình.
Tiếu Thương Thiên từ trên cao nhìn xuống Đổng Tuyền, không có nửa phần tình ý. Trái lại, chỉ có vô tận lạnh lùng :"Đổng thị A Tuyền, bổn vương trước kia tại sao lại không nhận ra, ngươi nhiều lời như vậy a?"
"Vương thượng...Ta là Thứ phi của người..." Lời nói của Tiếu Thương Thiên, tựa như dao găm đâm vào tim Đổng Tuyền. Khiến nàng đỏ mắt, nghẹn ngào bi thương nói.
Thế nhưng, cảm xúc của Tiếu Thương Thiên cũng không có nửa phần dao động. Không hề đồng tình chút nào :"Thứ phi? Ha, không có ngươi, ta lại có thể đổi một nữ nhân khác a."
"Cái tát này là để ngươi học thông minh ra. Nhớ cho rõ, bổn vương không thiếu nữ nhân. Mà Thánh địa, không thiếu nhất chính là thánh nữ! Không có Đổng thị A Tuyền, sẽ có Đổng thị A Bích, A Thanh,..."
"Nếu ngươi còn tiếp tục gây chuyện nữa. Đừng trách bổn vương rút lưỡi của ngươi, đem ngươi trả lại Vân Ly Thánh địa, để lão già Đổng Phát đó dạy lại ngươi một lần nữa. Biết được lời gì nên nói, lời gì không nên nói. Việc gì xen vào được, việc gì không thể xen vào."
Tiếu Thương Thiên gằn từng chữ một, ánh mắt xem hướng Đổng Tuyền cũng băng lãnh khôn cùng. Chỉ là, vừa dời mắt khỏi người nàng ta, hắn liền ngồi xuống, ôn thanh đưa trống bỏi cho Huyết Minh :"Cầm lấy chơi đi."
[ Độ sảng của Quỷ vương +1.]
"Cái này...Nếu không...vẫn là thôi đi." Nhìn thấy thảm trạng của Đổng Tuyền ở ngay trước mắt, Huyết Minh đối Tiếu Thương Thiên lại càng thêm kiêng kị. Bởi vì không biết một phút sau, tên tâm thần này có thể trở mặt quăng cho hắn một cái tát hay không.
Cảm thấy Huyết Minh tại do dự, Tiếu Thương Thiên cư nhiên lại hòa hoãn thanh âm, khóe môi cong cong, nửa thật nửa giả trêu chọc :"Không sao, lỡ như có hư thật, ngươi mua một cái khác đền lại cho bổn vương là được rồi."
[ Độ sảng của Quỷ vương +1000.]
Biết rõ Tiếu Thương Thiên đã nói đến nước này, nếu bản thân còn từ chối nữa khẳng định sẽ khiến hắn ta phản cảm. Cho nên, Huyết Minh liền thoải mái nhận lấy, thử lay động trống bỏi, nghe đến từng tiếng 'lộc cộc' vui tai của nó.
Làm Huyết Minh có chút thất vọng chính là, thứ này cư nhiên chỉ là một cái trống bỏi vô cùng phổ thông. Ngoại trừ được một luồng linh lực khổng lồ gia cố ra, thì nó cũng chả có gì đặc biệt cả. Xem ra, việc điều khiển được quỷ nô cũng không nằm ở bản thân nó, mà là ở chỗ của Tiếu Thương Thiên.
Nhìn thấy Huyết Minh loay hoay trống bỏi, khí thế quanh thân Tiếu Thương Thiên mới tiêu tan. Nhưng là, rất nhanh, khi phát hiện Đổng Tuyền vẫn còn ngây người ở đây. Hắn liền không vui, lãnh khốc quát :"Lăn."
Đổng Tuyền trơ mắt nhìn lấy một màn này, đồng thời lại nhận thấy sự chán ghét không chút che giấu trong mắt của Tiếu Thương Thiên. Lòng của nàng liền bất chợt quặng đau. Cắn môi, từ trên sàn nhà ngồi dậy, hướng Tiếu Thương Thiên cúi đầu, thất tha thất thểu rời khỏi.
'Két...'
Đẩy mở cửa phòng, trầm mặt không để ý đến gương mặt kinh hãi của Tế Thảo. Đổng Tuyền liền sải bước rời xa thiên điện. Cho đến khi sắp đi đến tây cung, nàng ta mới dừng lại, không tiếp tục đi về trước nữa.
Lúc này, Tế Thảo mới đánh bạo đuổi tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng mà đỡ lấy Đổng Tuyền :"Nương nương, người làm sao..."
Đổng Tuyền không phủi tay Tế Thảo, trái lại, còn hung tàn bắt lấy tay nàng ta. Bàn tay siết chặt, ngón tay bấm sâu vào trong da thịt của Tế Thảo. Mặc cho nàng ta có hoảng hốt thế nào, Đổng Tuyền vẫn là một mặt khổ sở, tràn đầy thất lạc cùng không cam lòng.
"Làm sao có thể? Chỉ trong một ngày, Vương thượng lại vì tiện nhân kia mà đánh ta hai lần. Ngài ấy không phải đã từng nói là yêu thích giọng nói của ta nhất hay sao? Cớ sao lại muốn rút lưỡi của ta kia chứ? Ngài ấy làm sao lại nỡ đối xử với ta như vậy...Ta yêu ngài ấy đến thế cơ mà..."
Nhìn thấy Đổng Tuyền lệ rơi đầy mặt, cảm xúc mất khống chế, Tế Thảo liền thầm kêu không ổn. Cánh tay bị bắt đến máu me giàn giụa, nhưng sức lực của nàng quá đại, nên dù Tế Thảo có đau xót giãy giụa thế nào, chung quy vẫn không tránh thoát được :"A...Nương nương...Nương nương...Người mau tỉnh táo lại đi..."
"Không được, đêm nay...lỡ như Vương thượng sủng hạnh tiện nhân đó thì phải làm sao?" Nhớ đến khả năng này, sắc mặt Đổng Tuyền liền biến tái xanh. Đầu óc lập tức thanh minh lại, vội vàng đạo :"Tế Thảo, đi, chúng ta đi Tây cung tìm Vương hậu."
"Tốt, nô tỳ dìu người đi." Cánh tay được thả ra, khiến Tế Thảo vui mừng đến kém chút phát khóc. Nhưng nàng cũng không dám trì hoãn quá lâu, không quản cánh tay đau nhức, lập tức đỡ lấy Đổng Tuyền, hướng về Tây cung đi đến.
Nơi ở của Vương hậu, chính là nơi cách xa thiên điện của Quỷ vương nhất. Một người ở cực đông, một người ở cực tây, có thể nói là quanh năm không chạm mặt.
Trước kia, khi Vương hậu vẫn còn được sủng ái. Tây cung có thể nói là nơi náo nhiệt nhất trong Vương cung. Nhưng kể từ khoảng ba vạn năm về trước, mọi thứ trong một đêm đều thay đổi. Vương hậu thất sủng, từ đó cũng không hề bước ra khỏi viện tử của mình dù chỉ là nửa bước. Không khí quạnh quẽ đến đáng sợ.
Nhưng trong suy nghĩ của Đổng Tuyền, Vương thượng sủng ái Vương hậu lâu như vậy. Cho dù bây giờ đã rạn nứt, nhưng trong lòng Vương thượng, nhất định vẫn sẽ còn chỗ cho Vương hậu.
Cho nên, nếu nàng có thể khiến Vương hậu đứng ra nói vài lời. Thì nhất định có thể đem tiện nhân Liễu Tình kia tống cổ khỏi Vương cung!
**PB này, ta không thương ai, chỉ thương Tế Thảo cô nương a. Hết bị đánh lại bị mắng, thiện style thiện style...
**Đổng Tuyền cô nương thật sự là ngây thơ quá a. Ngươi nghĩ rằng Vương hậu cũng nhược trí y như ngươi sao? Cho ngươi xem như thương đến dùng?