"Đúng rồi. Chúng ta thấy bên đường treo đầy đèn lồng đỏ, không biết ở đây đã xảy ra chuyện vui gì vậy a?"
Nghe thấy Huyết Minh hỏi chuyện này, tú bà cũng không giống giếm, tựa như bâng quơ giải thích :"Cũng không phải là chuyện to tác gì. Vương thượng bọn ta vừa mới cưới Thánh nữ của Vân Ly Thánh địa về làm Thứ phi. Nên dọc đường mới được treo đèn lồng a."
Lúc này, không quản những người khác, nam tử ngồi cạnh Lãnh Hàn vẫn đạm nhiên, híp mắt nhìn xem y. Khóe môi hơi vểnh lên một nụ cười khinh cuồng, một bàn tay nâng lên cốc rượu, bàn tay còn lại lại đặt lên đùi y, khẽ vuốt ve :"Công tử, uống rượu chứ?"
'Ầm'
Đám người Huyết Minh vốn còn đang đặt tầm mắt lên người tú bà, ngay tức khắc liền bị động tĩnh này làm giật nảy mình. Gần như cùng lúc, một tiếng kiếm minh cũng vang lên, bàn ăn trong nháy mắt liền vỡ thành hai nửa. Bát đĩa rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tai.
Nhìn lại, chỉ thấy lúc này, vẻ mặt Lãnh Hàn vẫn không chút thay đổi ngồi đó. Chỉ là bờ vai của y đang cứng đờ. Bàn tay nắm lấy Vệ Minh kiếm cũng siết chặt đến run rẩy. Trán nổi lên gân xanh, hai mắt ám trầm, phảng phất ẩn nhẫn lửa giận đến cực hạn. Quanh thân lại bao phủ một cỗ kiếm khí như cuồng phong gió lốc, phun trào đáng sợ.
"Ta...thật...không nhịn nổi nữa."
Chỉ thấy, nam tử ngồi bên cạnh Lãnh Hàn lúc này đã bị một kiếm chém thành hai nửa. Nhưng kỳ dị thay, ngoại trừ một toán hắc khí thoát ra, thì trên người gã cũng không có huyết dịch chảy xuống. Hơn nữa, một khắc này, cơ thể của gã cũng lấy mắt thường có thể nhìn thấy được mà héo rũ, hóa thành một tấm da người khô ráp.
Cùng lúc, đồ ăn nằm dưới sàn nhà cũng bắt đầu biến ảo. Hóa thành từng mảng da đầu, con ngươi, lục phủ ngũ tạng các loại đồ vật. Mà số rượu trà ban nãy, cũng tức khắc trở thành từng vũng nước vẩn đục, tỏa ra khí tức hủ bại, tanh hôi buồn nôn.
"Ọe..." Nhớ tới bản thân vừa mới còn nếm vào một hớp rượu, dạ dày Mục Thanh Ca liền không khỏi cuộn trào, không ngừng nôn thốc nôn tháo. Chỉ hận không thể đem tất cả mọi thứ đều phun ra.
Nhưng cũng may, ngoại trừ Mục Thanh Ca, những người khác cũng chưa từng chạm qua số đồ ăn này. Cho nên, bọn họ tuy rằng ghê tởm không chịu nổi, nhưng cũng chỉ xanh mặt. Trở tay chém giết những thiếu niên thiếu nữ đang ngồi bên cạnh mình. Không ngoài dự liệu, sau khi bị chặt phải, tất cả bọn họ đều biến thành một trương da người, không có nửa phần sinh cơ.
"Ta cho chư vị ăn uống, hầu hạ tận tình, lại cung cấp tình báo cho chư vị. Nay chư vị lại đối xử với ta như vậy sao a?"
"Đáng tiếc, ta vốn còn định khiến các ngươi trở thành con rối. Nhưng hiện tại, ta đổi ý rồi, các ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở thành bì nhân dưới trướng của ta đi thôi." Nhìn thấy một đám bì nhân bản thân dốc công bồi dưỡng đều đã bị đánh giết. Gương mặt mỹ lệ của tú bà cũng bắt đầu vặn vẹo điên cuồng. Làn da trở nên nhăn nheo, thối rửa, mục nát.
Lúc này, đám người lại bắt đầu hâm mộ Huyết Minh. Không ngờ rằng, đôi khi mù lòa lại là một sự may mắn! Tận mắt nhìn thấy một cái mỹ nữ hóa thành một cái xác thối là có bao nhiêu ác hàn, chỉ cần thoáng tưởng tượng liền có thể hiểu được.
Theo khí tức trên người tú bà bộc phát mà ra, mặc dù vẫn mang theo đôi chút quỷ dị giống như chịu thứ gì áp chế. Nhưng đám người đều cảm giác được, tu vi của nàng ta chí ít là vượt qua Kiếm Thánh cảnh, vô cùng kinh khủng, căn bản không phải bọn họ có thể đối phó được.
Cho nên, ngay tức khắc, đám người liền không chút do dự cấp tốc phá vỡ cửa sổ phóng ra ngoài. Các đệ tử có tu vi thấp như Vệ Tiếu Điệp, Vô Liên Triệt,... cũng được những người khác níu kéo lôi đi. Tốc độ không chút nào chậm.
Chỉ là, trong một đội ngũ chung quy vẫn phải ẩn núp một cái heo đồng đội...
Liễu Ninh Anh bởi vì bị dọa cho choáng váng, nhất thời cũng phản ứng chậm hơn những người khác rất nhiều. Vả lại, do tu vi của nàng khá cao, nên mọi người đều không có đưa tay kéo nàng một thanh, cho rằng nàng có thể tự động chạy thoát.
Nhưng nào ngờ, một thân tu vi của Liễu Ninh Anh chỉ là nhìn được chứ không ăn được. Đợi khi nàng giật mình sửng sốt muốn chạy đi, thì một cánh tay thối rửa đã vươn ra bóp lấy cổ nàng. Sau đó, nàng liền bị ép đối diện với một gương mặt dính đầy thịt vụn, giòi bọ. Trong nháy mắt chỉ có thể tê tâm liệt phế phát ra tiếng hét chói tai mà ngất đi :"A!!!"
Lúc này, hai tên nô bộc của tú bà cũng lập tức phóng đến trên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Sau đó, bọn họ mới thu hồi tầm mắt, cung kính thỉnh cầu mệnh lệnh :"Ma ma, có cần đuổi theo hay không?"
"Không cần đâu, bắt một người gán nợ liền đủ rồi. Vương thượng đã dặn dò qua, tận lực điệu thấp một chút, đừng để mọi chuyện quá mức huyên náo." Cau mày, tú bà vẫn là lắc đầu. Các nàng là người từ vực ngoại tiến vào, tu vi thực sự của mỗi người đều viễn siêu tất cả người của đại lục này. Chỉ là, nhận phải áp chế, nên bọn họ chỉ có thể phát huy ra chưa đến một phần trăm lực lượng mà thôi.
Cho nên, dù không muốn, bọn họ vẫn phải nể mặt những 'thổ dân' ở đây vài phần. Nhất là khi chúng còn có chỗ dựa to lớn ở Dị vực. Nếu thật đánh lên, bọn họ có nắm chắc sẽ giữ được phần thắng. Nhưng hậu quả gánh chịu vẫn là tương đối thảm trọng.
Lúc này, tên nô bộc kia cũng tiến tới, từ trên tay tú bà đỡ lấy Liễu Ninh Anh đã ngất xỉu kia :"Ma ma, kẻ này phải xử lý thế nào?"
"Nàng ta sao?" Tú bà nghiêng người, đem dây buộc tóc trên đầu Liễu Ninh Anh tháo xuống. Sau đó lại chăm chú quan sát bộ dạng khi xõa tóc của nàng, phất tay phân phó :"Cũng có vài phần tư sắc. Cứ đem nàng ta đến Vương cung làm tỳ nữ cho Vương thượng đi. Đổi lấy vài phần tài nguyên về đây."
"Đáng tiếc, vị công tử áo trắng khi nãy đã trốn thoát rồi a. Nếu bắt được hắn cống nạp cho Vương cung, thì e rằng ta sẽ nhận được đại lượng khen thưởng, nói không chừng còn được phong tước phong hầu rồi..."
**Nói thật nha, chả hiểu được trong đầu của mấy chế bánh bèo não tàn ở trong phim, truyện,...v.v...là đang suy nghĩ cái quần gì. Đã biết mình vô dụng thì ngoan ngoãn ở yên một chỗ đi không chịu, cứ thích đi xem náo nhiệt để rồi hố người khác. Đúng chuẩn kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác. @-@