"Tiện nhân!!!"
Theo âm thanh vang lên, một tiếng xé gió liền nhanh chóng hướng về phía của Lãnh Kỳ đánh tới. Rõ ràng là muốn đem nàng đánh vào tử lộ. Mà lúc này, Huyết Minh cũng liền lập tức đem Lãnh Kỳ xô ra, tránh thoát được thứ đang bay tới.
"Keng" một tiếng, chỉ thấy đó một thanh chủy thủ bao phủ hỏa diễm lúc này đã ghim sâu vào trong lòng suối. Không khó để đoán ra, nếu Huyết Minh không phản ứng lại kịp thì Lãnh Kỳ lúc này có lẽ liền đã trở thành một khối tử thi.
"Y Trân, có phải là ta đã quá nuông chiều ngươi rồi hay không?"
Nheo mắt nhìn về hướng thanh chủy thủ bay tới, Huyết Minh liền không mặn không nhạt mà nói ra. Nhưng biểu cảm này của hắn lại càng khiến cho Y Trân cảm thấy run lên. Nàng biết, hắn thật sự tức giận rồi.
"A Minh, ta...ta..."
Ban nãy khi nhìn thấy Lãnh Kỳ ôm hôn Huyết Minh, đầu óc của nàng liền nhanh chóng tràn ngập phẫn nộ không còn suy nghĩ được gì cả. Nhưng là, sau khi đem chủy thủ đánh ra, nàng liền đã lập tức hối hận.
"Nhớ kỹ, ta có thể cho ngươi sủng ái. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi có thể leo lên đầu của ta ngồi. Nếu còn lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Đối với bộ dạng xoắn xuýt hối hận của Y Trân, Huyết Minh liền lạnh mặt mà nói ra. Lúc trước, hắn có thể đối với nàng tốt như vậy cũng là bởi vì nàng chưa từng chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Đó chính là - Lợi ích.
Hiện tại, Lãnh Kỳ vẫn còn có giá trị lợi dụng rất lớn. Mà nàng tuy là cũng còn có thể lợi dụng, nhưng nếu đem so sánh với Lãnh Kỳ thì cũng chẳng đáng được nhắc tới. Cho nên, nếu nàng lại làm tổn thương đến Lãnh Kỳ, hắn liền sẽ không chút do dự mà giết nàng để xoa dịu huynh muội bọn họ.
"A Minh, ngươi nghe ta nói..."
"Ta muốn yên tĩnh."
Nghe thấy lời cảnh cáo của Huyết Minh, con ngươi của Y Trân liền lập tức co rụt lại, trong lòng cũng len lỏi một loại cảm giác chua xót. Nhưng chưa đợi nàng giải thích thêm điều gì, Huyết Minh đã trực tiếp cắt ngang lời nàng.
Mà Lãnh Kỳ lúc này cũng đã từ trên mặt đất ngồi dậy, sau khi nghe thấy Huyết Minh cảnh cáo Y Trân. Nàng không những không có nửa phần tức giận mà còn vô cùng đắc ý liếc mắt nhìn Y Trân.
Nhưng là việc này cũng không khỏi khiến cho nàng cảm thấy đáng tiếc. Nếu không phải là Y Trân đến kịp lúc thì nàng lúc này cũng đã có thể trở thành nữ nhân của công tử rồi. Thế nhưng cũng không sao a, chỉ cần công tử đem nàng ta đuổi đi là được, dù sao nàng cũng không ngại.
"Công tử nói là muốn yên tĩnh, ngươi còn không mau cút..."
"Ngươi cùng nàng, cả hai đều đi hết đi."
Ngay lập tức, biểu tình xuân phong đắc ý của Lãnh Kỳ liền lập tức cứng đờ lại. Có chút không thể tin được mà nhìn Huyết Minh. Nhưng là, khi nhìn đến hắn đã nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng liền chỉ có thể cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Y Trân rồi lập tức rời đi.
Không giống với Y Trân, nàng cùng ca ca đã từng lập một lời thề với Huyết Minh. Đó chính là...tuân lệnh tuyệt đối, vĩnh viễn đều sẽ không cãi lời của hắn. Cho dù là hắn có ra lệnh cho bọn họ đi tìm chết đi nữa.
- --------------------------
Mà lúc này, ở một góc trong U Ám Sâm Lâm, một thân ảnh đang dùng tốc độ rùa bò mà lê lết thân thể, ẩn mình phía trong rừng cây.
"Aa, cuối cùng cũng thoát được..."
Chỉ thấy đó là một cái thiếu niên chừng 16,17 tuổi, ăn mặc vô cùng rách rưới, quần áo dính đầy máu cùng bùn đất, tóc tai rối bời, đi đường cũng vô cùng nhọc nhằn. Rõ ràng là tình trạng của việc cạn kiệt sức lực.
Mà người này cũng không ngoài ai khác mà chính là "cố nhân"...không đúng, là cừu nhân của Huyết Minh - nam chính đại nhân Nhan Mạc Oa.
Lúc này, hắn cũng đã không còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn lúc ở Vân Lan thành nữa. Mà thay vào đó là một cỗ suy yếu cùng mệt mỏi do dày vò suốt một chặng đường dài.
Từ khi biến cố đêm đó phát sinh, hắn đã bị truy sát suốt một đường, bị mấy lão già trong gia tộc cho xóa khỏi gia phả, không những vậy còn bị bách tính đuổi khỏi Vân Lan thành. Ngay cả một đồng cũng đều không mang theo được.
Nếu không phải dọc đường hắn đã cố gắng trang bức mà tăng tu vi đột phá Võ Tông cảnh, hắn cũng không biết chờ đợi bản thân mình sẽ là thứ gì. Có khi là sẽ bị thân nhân của mấy cái người chết kia cho lột da rốc xương...đi?
Có trời mới biết khi vừa cắt đuôi được một đám keo da chó kia thì hắn đã mừng đến mức nào. Bây giờ đây, một đường trốn chạy đã khiến cho cơ thể của hắn trở nên vừa suy yếu lại còn vừa đói bụng nữa.
Sống suốt hai kiếp, đây là lần đầu tiên Nhan Mạc Oa phải bôn ba chạy trốn nhiều đến như vậy. Ngay cả thời gian để ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một giấc cũng không có. Mà đây cũng là lần đầu tiên hắn đối với tín ngưỡng - bản thân là nam chính sản sinh ra dao động.
Nhưng là, rất nhanh sau đó hắn cũng liền lập tức trở nên kiên định lại. Không phải trong phim truyện đều hay viết nam chính phải bôn ba khắp nơi, chịu đựng gian khổ, sỉ nhục, bị người hãm hại hay sao? Vì vậy, hắn chắc chắn là một cái nam chính. Chắc chắn.
"Tên ma tộc kia...Nhan Mạc Oa ta...nhất định sẽ ăn thịt ngươi, uống máu ngươi để trả lại mối hận ngày hôm nay."
"Ngươi lên nữ nhân của ta. Ngươi giết phụ thân ta. Không những vậy, ngươi còn hãm hại ta, làm ta thân bại danh liệt phải trốn chui trốn nhũi khắp nơi..."
"Ta và ngươi. Thề không đội trời chung."
[ Thù hận của nam chủ: Nhan Mạc Oa đối với ký chủ +100. Điểm phản diện +200.]
[ Đinh, ký chủ thành công mở ra trạng thái: Không chết không thôi đối với nam chính. Được tặng Thi triển dược x1.]
Mà ở cách đó không xa, Huyết Minh phảng phất như cũng bị tiếng hét tràn đầy phẫn nộ cùng thù hận đang vang xa khắp khu rừng này làm cho mở mắt ra, khóe miệng lại chậm rãi câu lên một nụ cười như có như không.
"Đến a, bảo bối, ta đang chờ ngươi đến chà đạp ta đây. Nhưng là, ngươi tốt nhất là đừng để cho ta phải thất vọng a."
*Hôm nay về trễ nên đăng chương hơi muộn rồi nhé. (◐∇◐)