Nhìn thấy bộ dạng này của Trác Thiên Hạo, nghĩ tới trong lúc bản thân đang lo trời lo đất, mà kẻ này cư nhiên còn ở ý dâm mĩ nữ nào đó. Huyết Minh dù tốt tính cũng không cách nào dằn xuống cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mình. Trực tiếp đánh vào sau ót của Trác Thiên Hạo một bàn tay, đem hắn quật bay xuống đất.
"Trác Thiên Hạo!!!"
Bị Huyết Minh đánh trúng, Trác Thiên Hạo liền hoàn hồn ngay lập tức, biết rõ bản thân vừa mới nhất định đã bị ảo cảnh mê hoặc. Lỗ mũi ươn ướt, khiến hắn hoảng hốt giơ tay, nhanh chóng đem máu mũi lau đi. Có chút chột dạ không dám nhìn thẳng Huyết Minh, hầu kết hơi lăn lộn.
"Ngươi vừa rồi nhìn thấy thứ gì?" Nhìn thấy Trác Thiên Hạo đã thanh tỉnh. Đối với vấn đề này, Huyết Minh cũng rất là tò mò muốn biết. Cho nên liền mang theo hứng thú dò hỏi.
Huyết Minh không đề cập thì thôi, vừa đề cập, Trác Thiên Hạo liền không khỏi đỏ mặt. Nhưng ngay sau đó, phảng phất như nghĩ tới một số hình ảnh không mấy tốt đẹp. Hắn liền xụ mặt xuống, buồn bã hỏi :"Nếu một ngày, có người nói với ngươi, ngươi chỉ là một phần trong cơ thể bọn họ, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
"Ban nãy...khi nhìn vào trong mặt nước, thứ đầu tiên ta nhìn thấy, là bóng lưng của một nam nhân. Nam nhân này nói với ta, ta chỉ là một luồng phân linh, một trong Thất tình - ái niệm của hắn mà thôi. Ngươi nói xem, liệu lời hắn nói có phải là thật hay không? Chẳng lẽ ta thật sự chỉ là một tia phân linh?"
( Thất tình lục dục :
-Thất tình : Hỷ, nộ, ái, ố, tham, sân, si.
-Lục dục : Sắc dục, thính dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục.)
Nghe thấy lời nói của Trác Thiên Hạo, tâm thần Huyết Minh không khỏi rung động. Bắt đầu dâng trào vô tận hứng thú. Dù sao, đây cũng là việc liên quan đến thân phận chân thật của nam chính đại nhân a. Đặt ở trong nguyên tác, thỏa thỏa chính là cao triều. Vì vậy, hắn liền nghi vấn :"Nam nhân nói những lời này với ngươi có hình dáng như thế nào?"
"Ta...ta cũng không nhìn thấy rõ hình dạng chân thật của hắn, giống như là cách một tầng mê vụ vậy. Chỉ có thể lờ mờ thấy được là bóng lưng của một nam nhân. Còn những thứ khác, ta cũng không rõ cho lắm..." Trác Thiên Hạo sầu mi khổ kiểm nhớ lại, nhọc nhằn miêu tả cho Huyết Minh biết. Nhưng chi tiết nêu ra, cũng không cung cấp được bao nhiêu tin tức hữu dụng.
"Có lẽ chỉ là một cái huyễn trận cố ý mê hoặc lòng người mà thôi. Ngươi không cần vì đó lo lắng."
"Nhưng...ta đối thân ảnh đó, có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc..."
"Không nhưng nhị gì cả. Trác Thiên Hạo, bình ổn lại tâm cảnh của ngươi!"
Bị Huyết Minh quát, Trác Thiên Hạo trong nháy mắt liền trấn định lại. Nhớ tới trạng thái vừa rồi của mình, không khỏi toát ra từng trận mồ hôi lạnh. Kém chút, hắn có lẽ sẽ để tâm ma được dịp mà vào. Từ nay về sau cũng đừng hòng tiến triển trên tu tiên đại đạo nữa...
"Đa tạ ngươi, Viêm Lăng. Nếu không phải ngươi kịp thời giúp đỡ. Ta có lẽ sẽ bị những huyễn cảnh không đâu đó làm nảy sinh tâm ma rồi..." Trác Thiên Hạo thật lòng cảm tạ Huyết Minh. Mặc dù không muốn dễ dàng thừa nhận như vậy, nhưng hắn cũng đã tin lời Huyết Minh mà cho rằng, hình ảnh vừa thấy được chỉ là một loại huyễn trận mà thôi. Dù sao, tâm cảnh của hắn mới vừa rồi đã bị thứ này đảo loạn cũng không phải là giả.
Chỉ là, Trác Thiên Hạo vẫn theo bản năng liếc nhìn Tư Hồn Tỉnh một chút, hồi tưởng lại những hình ảnh kia. Bóng lưng đó thật sự chỉ là một cái ảo ảnh thôi sao? Tại sao loại bá khí đó lại từng giây từng phút một đều vô cùng chân thật phả vào trên mặt của hắn. Loại cảm giác thân thuộc đến kỳ dị đó...giống như là đang xuyên qua vô tận năm tháng, bắt gặp được chính bản thân mình.
Nhìn thấy biểu cảm không bỏ của Trác Thiên Hạo, mặc dù ngoài mặt khuyên nhủ. Nhưng trên thực tế, Huyết Minh đã sớm khẳng định, nam nhân kia nói, chín phần mười đều là sự thật! Bởi vì Huyết Minh biết rõ, việc tạo ra thân phận cẩu huyết, mang đến đau khổ cho nhân vật chính, chính là một trong những ác thú vị vô cùng dễ thấy của tác giả a.
Vì vậy, Huyết Minh liền 'hào phóng' mua sắm một tấm Nhân vật cốt truyện thẻ. Dù sao, hắn hiện tại cũng không hiếm hoi một chút Ảnh hưởng giá trị đó. Dùng nó để tìm hiểu thông tin của Trác Thiên Hạo, cũng không tính là 'sa sỉ'. Cùng lắm sửa đổi vận mệnh của vài người để bù lại là được.
[ Đinh, hối đoái thành công. Ảnh hưởng trị -100.000.]
Theo sau đó, Huyết Minh liền đem thông tin của Trác Thiên Hạo điền vào trên Nhân vật cốt truyện thẻ. Chờ đợi từng đợt văn tự được truyền thẳng vào trong đầu óc của mình.
Vài giây sau, Huyết Minh liền đem những tin tức này sắp xếp xong xuôi, hình thành một quyển sách tương tự với tiểu thuyết tự thuật, xoay quanh nhân vật chính là Trác Thiên Hạo.
Trác Thiên Hạo là một nam chính vô cùng bi kịch. Ban đầu, hắn đi là con đường thánh mẫu, thanh khiết văn. Giống như bao thiếu hiệp xông xáo giang hồ, tế thế cứu bần. Nhưng về sau, hắn cũng không tiếp tục đi con đường của Long Ngạo Thiên nữa, mà là chuyển sang phương hướng hắc hóa!
Trác Thiên Hạo đọa ma, trở thành một cái hỗn thế đại ma đầu!
( Long Ngạo Thiên : nhân vật chính phiên bản jack sue trong tiên hiệp.)
Phụ thân của Trác Thiên Hạo, đã từng chính là sư đệ của Vãn Kiếm chân nhân - Ôn Bác, tên gọi Trác Hàn Lâm. Mà mẫu thân của hắn, thì lại là Dị vực chi nhân, thông qua thông đạo bí ẩn, rơi từ Dị vực xuống Thương Lang đại lục.
Trong những văn tự Huyết Minh nhận được, cũng không có nói quá nhiều về thân phận của mẫu thân Trác Thiên Hạo, có lẽ vi tránh cho hắn chịu đến phản phệ. Chỉ giới thiệu đại khái tính danh là Cẩn Dung, tu vi vô hạn Kiếm thần cảnh, dung mạo xinh đẹp xuất trần, tính cách điềm tĩnh, thông minh. Được Ôn Bác trong lúc lịch luyện tình cờ cứu được.
Ôn Bác đối Cẩn Dung nhất kiến chung tình, vừa gặp đã thương, không ngại bị tông chủ trách phạt cũng nhất quyết muốn cùng nàng kết duyên. Nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, so với một Ôn Bác tuân thủ lễ nghĩa quân tử. Cẩn Dung vẫn là ưa thích một Trác Hàn Lâm bất cần đời, vô tâm vô phế hơn. Dù cho mọi mặt của Trác Hàn Lâm đều không thể cùng Ôn Bác so bì.
Có thể nói, Trác Thiên Hạo là hoàn toàn thừa hưởng tất cả mọi thứ từ cha mình. Dung mạo thường thường, tính khí nóng nảy, tính cách phật hệ, luôn muốn 'cẩu thả đến thiên hoang địa lão'. Nhưng cũng may, hắn vẫn là nhận được vài cái chỗ tốt từ mẫu thân của mình, tỷ như huyết mạch cao quý, thiên phú siêu quần, dù nóng nảy nhưng đầu óc cũng không bị nước vào. Tương đối ổn trọng, hữu lễ.
Khụ khụ, vẫn là tiếp tục nói về cố sự này đi. Ôn Bác đi tìm Cẩn Dung, nói về việc kết làm đạo lữ. Cẩn Dung bởi vì mang theo tư tâm, nên cũng liền ỡm ờ, không đáp ứng cũng không phản đối. Khiến Ôn Bác hiểu lầm, bắt đầu vui đến quên trời quên đất đi chuẩn bị hôn lễ.