Bán hoang mạc?
Từng làm một người hiện đại, khi nhìn thấy địa hình trước mắt. Trong đầu Huyết Minh liền tự động sàng lọc ra ba chữ này. Bởi vì ngoài chúng ra, đã không còn từ ngữ nào khác để hình dung một cách thích hợp hơn.
Dưới chân đều là cát vàng mù mịt, đôi khi lại có vài cái gò đất khô nứt ánh vào trong mí mắt. Đỉnh đầu ánh nắng chói chang, Huyết Minh thử ngẩng đầu nhìn lên, nhưng có lẽ do bầu trời quá mức xa xôi, nên hắn cũng không có tìm đến được vị trí của mặt trời.
Không khí bên trong bí cảnh vô cùng nóng bỏng, chí ít cũng vượt lên gấp nửa nhiệt độ bên ngoài. Nhưng bốn phía lại không có một bóng râm có thể ngồi nghỉ. Chỉ có từng khóm cỏ khô nằm rạp trên mặt đất.
Huyết Minh yên lặng vận chuyển Băng hệ nguyên tố trong người mình, đem khí nóng bài xích ra ngoài.
"Đây là nội bộ Hóa Nguyên bí cảnh sao a?" Trác Thiên Hạo xoa một chút mồ hôi trên trán, khô khốc lầm bầm. Cảm nhận thấy người bên cạnh đang tỏa ra từng đợt khí tức mát mẻ, giống như một khối băng tan đặt giữa mùa hè. Hắn liền theo bản năng, bất động thanh sắc nhích lại gần. Kém chút liền dán vào trên người của Huyết Minh.
Huyết Minh nhíu mày, cũng không tránh ra. Chỉ là hơi hiếu kỳ, trầm giọng hỏi :"Ngươi không phải Thánh tử Minh Nhật tông hay sao a? Chẳng lẽ ngay cả đồ vật dùng để điều hoà nhiệt độ cũng không có?"
Nghe Huyết Minh nói, Trác Thiên Hạo mới bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi a! Tại sao lại quên mất việc này kia chứ? Có lẽ là do đối phương tự mình mang theo 'máy điều hòa', nên mới khiến hắn không tự chủ được dán tới đi...
Có chút ngượng ngùng tránh ra xa, Trác Thiên Hạo lấy ra một chiếc vòng tay trong suốt như bạch ngọc. Loại ngọc thạch này, thuộc về đông ấm, hạ mát, sau khi đeo vào, có thể giúp cân bằng nhiệt độ bên trong cơ thể. Thậm chí, đeo thời gian dài, còn có thể giúp khí huyết tăng cường, đầu óc thanh minh.
"Đeo vào đi a..." Nhìn thấy một đại nam nhân như Trác Thiên Hạo lại lấy ra một cái vòng ngọc, Huyết Minh liền có phần buồn cười trêu chọc. Dùng ánh mắt quái dị đánh giá hắn.
Ngượng ngập đem vòng ngọc nhét vào trong ngực áo, Trác Thiên Hạo liền lén lút trừng Huyết Minh. Ai nói hắn muốn đeo thứ này a. Vật này là trước kia hắn tiện tay mua ở trên đường, cũng không phải là cố tình. Hắn còn chưa nương khí tới mức đó đâu.
Vấn đề thân nhiệt được giải quyết, Huyết Minh và Trác Thiên Hạo cũng bắt đầu tiến về trước. Bí cảnh này có lẽ là tùy cơ truyền tống. Cho nên, đi suốt một hồi lâu, hai người bọn họ cũng không có chạm mặt bất kỳ tu sĩ nào khác.
Chỉ là ở ven đường nhặt được không ít khoáng thạch, linh dược các loại. Tất cả những thứ này, không cần biết là phẩm cấp gì, có công dụng gì hay không, tất cả cũng không ngoại lệ, đều bị Huyết Minh một kiếm chặt nát, hoặc là vứt cho Trác Thiên Hạo. Dù sao, những thứ này dù quý giá đi nữa, còn có thể tốt hơn trong thương thành hệ thống, hay bảo khố của Ân Như Tuyết hay sao?
"Khoan đã, đây là Cỏ Chi Quỳ, dùng để hoạt huyết cho nữ nhân lúc tới nguyệt sự..."
"Quả Lộc Hàm dùng để cường thân tráng khí, bổ thận a... Ta cũng không cần dùng!!!"
"..............."
Nhìn thấy một đám vật phẩm linh tinh chất thành đống trong trong giới chỉ. Trác Thiên Hạo liền khóc không ra nước mắt kháng nghị. Vì sao hắn lại có cảm giác, bản thân mình bị Huyết Minh coi thành nơi chứa đồ phế thải vậy a...
"Đi thôi."
Một đường tiến về trước, cả hai rốt cuộc cũng phát hiện ra động tĩnh của người sống. Không vì gì khác, chỉ vì số lượng này quá mức to lớn, tạo thành tiếng động kinh nhân mà thôi.
"A, cứu mạng, mau chạy a!!!"
"Cứu!!! Không!!!!"
"..............."
Chỉ thấy, hơn hai mươi tu sĩ ma tộc đang tụ tập lại một chỗ, điên cuồng đào thoát, phảng phất như phía sau có hồng thủy mãnh thú một dạng. Cả đám đều vô cùng chật vật, hoảng sợ, không ngừng ngoái đầu nhìn về sau. Chẳng mấy chốc, cả đám liền cùng Huyết Minh gặp thoáng qua, chen chúc lên tới.
"Mau tránh ra, đừng cản đường...Này, ngươi làm gì..."
Huyết Minh tiện tay nắm lấy cổ áo của một tên ma tu, đem gã lôi qua đi. Hy Tà kiếm lại thuận tiện rơi vào trên cổ của gã, mang theo cảm giác bén nhọn, khiến lòng người lành lạnh. Hắn âm trầm nhìn gã, gặng hỏi :"Xảy ra chuyện gì?"
"Ực...Phương...Phương Nghĩa hắn..." Sởn cả tóc gáy, tên ma tu này liền nuốt vào một ngụm nước bọt. Dưới an nguy của tính mạng, gã cũng không còn lựa chọn nào khác, nhanh chóng đem mọi chuyện thuật lại.
Đại loại chính là, đám ma tu bọn họ kết bạn mà đi, trên đường lại vô tình bắt gặp một cái tiểu di tích, nghi ngờ là có chí bảo ẩn hiện. Cho nên liền chuẩn bị đi vào thăm dò. Nhưng không ngờ rằng, nửa đường lại gặp phải Phương Nghĩa. Hắn ta không nói hai lời liền đối bọn họ động thủ, muốn cướp đoạt di tích.
Mà đám ma tu này mặc dù người nhiều, nhưng thật ra cũng chỉ là một đám tạp nham hỗn ở cùng nhau mà thôi. Cho nên rất dễ dàng liền bị Phương Nghĩa đánh bại. Đã chết gần một nửa người.
Lúc này, Phương Nghĩa là đang xách theo một cây cung lớn, đuổi giết bọn họ, xem bọn họ như là con mồi. Kẻ nào chạy chậm liền sẽ bị Phương Nghĩa bắn một tên. Từ đầu tới giờ, không có kẻ nào có thể hứng chịu một tên của Phương Nghĩa mà không chết cả.
Huyết Minh trong nháy mắt liền hiểu được, Phương Nghĩa rõ ràng là đang chơi đùa với đám ma tu này a. Thế mà đám ma tu này vẫn còn không hay biết. Phương Nghĩa căn bản cũng không có đặt tòa di tích kia ở trong mắt.
Hắn muốn trở thành thợ săn, nên liền xem đám ma tu này như động vật hoang dã, tiến hành săn bắt tìm kiếm kích thích mà thôi. Giống như mèo vờn chuột vậy. Dù sao, Huyết Minh cũng không tin, với tu vi Kiếm Tiên cảnh của gã, sẽ để cho đám người này chạy xa tới vậy.
Một kiếm chém xuống, Huyết Minh nhẹ nhàng đem đầu của tên ma tu này cắt xuống, không để cho gã cảm nhận tới một tia đau đớn. Huyết Minh đem thi thể gã vứt xuống, liếc mắt nhìn ra phía sau đám người. Quả nhiên, rất nhanh liền bắt gặp thân ảnh lam y đang giương cung của Phương Nghĩa.