Nghe thấy Huyết Minh nghiêm túc nói. Trác Thiên Hạo biết hắn không có nói dối, nên liền lập tức ỉu xìu, khó chịu đi tới bên cạnh chiếc bàn, ngồi xuống. Mặc dù hai bên cổ tay bị trói, nhưng hành động của hắn cũng không có một chút bất tiện nào. Chán trường rót cho mình một tách trà, chuẩn bị uống.
"Uê, khuyên ngươi tốt nhất đừng uống a. Uống vào rồi, có ngươi chịu đủ." Huyết Minh ngồi xuống giường, vắt chéo chân nhìn xem Trác Thiên Hạo. Rất "thiện lương" nhắc nhở một chút, tránh cho bản thân xui xẻo thay thế "suất diễn nào đó" của nữ chính.
Huyết Minh nhắc nhở khiến Trác Thiên Hạo lập tức sửng sốt. Sau đó, hắn liền nhanh chóng hiểu được hắn ta nói là có ý gì. Như chim sợ cành cong, vội vã đem tách trà đặt xuống, không dám di động mảy may. Khốn kiếp, lão chưởng quỹ này làm sao lại có thể tà ác như vậy a?!!
Nhưng rất nhanh, Trác Thiên Hạo liền nhớ tới, Lâm Nguyệt Thiền ở phòng bên cạnh giống như vẫn chưa biết việc này đi. Nàng có thể hay không đã uống nước trà rồi?
"Ngươi đang lo lắng cho nữ nhân đó hay sao? Nếu không, để ta đi qua giúp nàng giải trừ dược hiệu một chút?"
Nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Trác Thiên Hạo, Huyết Minh liền xùy một tiếng châm chọc. Đương nhiên, hắn cũng chỉ là nói nói vậy thôi. Chứ đối với Lâm Nguyệt Thiền, hắn ngay cả nửa điểm hứng thú cũng đều không có. Dính phải "vết nhơ" như nàng ta, e rằng cả đời hắn đều rửa không sạch.
Trác Thiên Hạo cũng không biết suy nghĩ thật sự của Huyết Minh là gì. Hắn nói nửa thật nửa giả, khiến Trác Thiên Hạo khó lòng phòng bị. Chỉ có thể vẹn toàn ngăn cản:"Không thể! Ngươi...ngươi cứ mặc kệ nàng ấy đi. Nàng ấy nhất định sẽ tự có cách của riêng mình."
"Tốt thôi, sắc trời đã không còn sớm nữa, ta liền đi ngủ trước vậy." Huyết Minh không chút để tâm nhún vai. Dưới ánh nhìn trừng trừng của Trác Thiên Hạo, trực tiếp nằm xuống giường. Mặt nạ vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ có mũ choàng được giở xuống, khiến mái tóc màu trắng hiện ra.
Đây là lần đầu tiên Trác Thiên Hạo nhìn thấy mái tóc của Huyết Minh, cho nên không khỏi tò mò quan sát thêm. Nhưng thứ làm hắn hiếu kỳ nhất vẫn như cũ là gương mặt của Huyết Minh.
Hắn đã từng không ít lần tưởng tượng ra bên dưới chiếc mặt nạ đó sẽ là một gương mặt như thế nào. Có thể là một gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt, hay là xấu xí bất kham, hoặc là bình phàm không chút nổi bật, hung thần ác sát các loại.
"Có phải đang hiếu kỳ gương mặt của ta lớn lên như thế nào đúng không? Ngươi cũng không cần tò mò làm gì đâu, ta sợ mỹ nhan thịnh thế của ta sẽ đem ngươi mê đảo, soái khóc." Giọng nói Huyết Minh hiện ra một tia tự luyến, trang bức, khiến người ta có cảm giác không đáng tin cậy. Cho rằng hắn chín phần mười là đang khoác lác.
Mà Trác Thiên Hạo cũng đồng dạng nghĩ như vậy. Mặc dù hắn biết rõ đại đa số Ma tộc sở sinh so với Nhân tộc đều phải đẹp hơn rất nhiều. Nhưng Trác Thiên Hạo dám chắc, Huyết Minh nhất định cũng không có đẹp như lời hắn nói được. Cho nên, liền không do dự quăng cho hắn cái bạch nhãn.
"Phi, ngươi cho rằng mình là Từ Huyết Minh hay sao a? Còn đem ta soái khóc, đúng là tự luyến mà."
Cái tên "Từ Huyết Minh" truyền vào tai, khiến Huyết Minh không khỏi kinh ngạc. Hơi nâng mắt nhìn Trác Thiên Hạo, hứng thú hỏi:"Ngươi gặp qua Từ Huyết Minh?"
"Cái này cũng không có...Ta chỉ là nghe nói qua mà thôi. Người khác đều nói hắn là kỳ lân tử, là tiên thần chuyển thế. Sư phụ của ta cũng nói vậy, còn thường xuyên đem hắn ra so sánh rồi mắng ta bùn loãng không thể trát tường." Trác Thiên Hạo ủ rũ vò đầu, nghiến răng nghiến lợi nói ra. Chứng tỏ bản thân đối với "Từ Huyết Minh" là có bao nhiêu oán niệm.
Bộ dạng này của hắn không khỏi làm Huyết Minh cảm thấy buồn cười. Không nghĩ tới hắn cư nhiên đã nổi tiếng đến vậy rồi a. Quả nhiên, mặc kệ ở thế giới nào đi chăng nữa thì đều cần dùng mặt đến sống.
"Uê, sao ngươi không nói gì hết a."
"Mà khoan đã, ngươi ngủ ở trên giường, vậy còn ta ngủ ở đâu?" Vốn đang kháng nghị sự hời hợt của Huyết Minh, Trác Thiên Hạo mới bất chợt nghĩ tới điểm mấu chốt ở đây.
Không biết vì sao, đối với Huyết Minh, Trác Thiên Hạo lại không có nửa điểm sợ hãi hay xa lạ nào. Mà đồng thời, Huyết Minh cũng có loại cảm giác như vậy. Hắn đối với Trác Thiên Hạo không nổi lên được nửa điểm sát tâm, dù cho hắn ta là nam chính đi nữa. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, tuy là hai người xa lạ, nhưng lại phảng phất quen biết đã lâu.
Chẳng lẽ...con hàng này cũng là từ trong những vị diện kia luân hồi tới đây?
Cảm nhận loại trực giác kỳ diệu không ngừng áp chế lửa giận của bản thân này. Huyết Minh không khỏi dò xét Trác Thiên Hạo một chút, muốn từ trên người hắn tìm đến một thân ảnh giao thoa nào đó trong quá khứ. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mò kim đáy bể mà thôi.
"Ngươi có phải là hỏi thừa hay không? Tiểu gia đây đương nhiên là ngủ trên giường rồi. Về phần ngươi? Cứ ngủ dưới đất đi." Không nghĩ nhiều nữa, Huyết Minh liền trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía Trác Thiên Hạo. Còn "hảo tâm" quăng cho hắn một tấm chăn mỏng ở dưới chân. Điệu bộ khiến người nhìn thấy liền muốn đem hắn tấu một trận.
Mà thật sự cũng là vậy, Trác Thiên Hạo không kịp phòng ngừa liền bị một đợt thần thao tác của Huyết Minh làm cho đờ người ra tại chỗ. Sau đó, dù cho giáo dưỡng từ nhỏ tới lớn rất tốt, hắn vẫn là không nhịn được bạo thô khẩu.
Mẹ nó, tiền phòng là hắn đưa, tại sao hắn lại phải ngủ dưới đất a? Kẻ này xem mình là gì rồi? Là đại thiếu gia hay sao? Còn Tiểu gia nữa kia chứ, Tiểu gia cái đầu của ngươi!
Mặc cho tức giận, nhưng Trác Thiên Hạo cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng. Bởi vì lúc này, Huyết Minh đã lên tiếng cảnh cáo hắn. Khiến hắn không khỏi khó nhọc nuốt xuống một ngụm lão huyết.
"Im lặng một chút. Chọc giận Tiểu gia, Tiểu gia liền quất ngươi."
Rốt cuộc, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Trác Thiên Hạo chỉ có thể ủy khuất nằm trên đất, quấn mình trong chăn. Hai tay vẫn như cũ bị trói lấy. Trong nháy mắt hóa thành một con nhộng.