Chỉ số oán hận của Nhan Mạc Oa xN.....
Nếu lúc này Huyết Minh vẫn còn tỉnh táo, thì nhất định sẽ bị một loạt thông báo này làm cho cao hứng điên. Bởi vì Điểm phản diện của hắn đang lấy tốc độ tên lửa nhanh chóng tăng lên, vô cùng doạ người.
Nhìn thấy Nhan Mạc Oa giống như nổi điên đồng dạng, Liễu Chính thầm kêu không tốt. Quả nhiên, Ân Như Tuyết lúc này đã nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn người chết.
"Tổn thương hắn, chết." Lạnh nhạt phun ra mấy từ này, Ân Như Tuyết liền đánh ra một chưởng. Mặc dù tu vi của nàng chỉ có Kiếm thần cảnh tầng 6, nhưng lực lượng ẩn chứa lại vượt xa Kiếm thần cảnh viên mãn là Liễu Chính đây. Khiến ông dù có lòng giúp đỡ, nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chưởng lực mang theo vô tận lãnh khí, khiến mặt đất đều đóng một lớp băng. Theo chưởng lực đến gần, Nhan Mạc Oa chỉ cảm thấy không khí như hàng xuống chục độ. Tay chân lạnh cóng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn chưởng lực tới gần.
Không! Không! Ta là khí vận chi tử, là nhân vật chính có được bàn tay vàng! Ta làm sao có thể chết được kia chứ? Đây không phải là thật, nhất định không phải là thật!
Đến lúc bị oanh tạc thành băng khí phiêu tán giữa thiên địa, Nhan Mạc Oa vẫn còn không cam lòng kêu gào trong tuyệt vọng. Linh hồn của hắn trong nháy mắt cũng bị vặn nát, chết đến không thể chết lại.
Cùng lúc đó, những người khác cũng không nhìn thấy được. Ở trong linh hồn của Nhan Mạc Oa lại xuất hiện một luồng ánh sáng mang hình dạng con người giống như tinh linh trong truyền thuyết. Nó lúc này đã giống như búp bê sứ, bị nứt vỡ khắp nơi. Thất tha thất thểu như bị hồng thủy mãnh thú rượt đuổi, bay về trên thiên không.
Kỳ thực, nếu chính tay Huyết Minh giết Nhan Mạc Oa, thì nhất định sẽ phải chịu một chút phiền toái từ thiên đạo, nói dễ hiểu hơn thì chính là dính phải nhân quả. Thế nhưng, nếu hung thủ đổi thành Ân Như Tuyết, thì lại là một loại kết quả khác. Dù sao, tuy Nhan Mạc Oa là nhân vật chính, nhưng Ân Như Tuyết cũng tương tự là a. Để nàng ra tay quả thật là không còn gì thích hợp hơn.
"Chết...chết rồi?" Liễu Chính nhìn lấy băng khí phiêu tán kia, có chút không nỡ than thở. Ông vốn dĩ là muốn điều tra rõ cặn kẽ bí mật của kẻ này. Nhưng là, nếu người đã bị Sư thúc giết...vậy cũng chỉ có thể đành thôi.
Giết chết Nhan Mạc Oa, Ân Như Tuyết cũng không có chậm trễ, lập tức cùng Âu Dương Thụy đỡ lấy Huyết Minh. Nhanh chóng dùng phi kiếm đưa hắn về trúc xá chữa thương.
Mặc dù đây là lần đầu tiên đi vào nội bộ trúc xá, nhưng Âu Dương Thụy cũng không có tâm tư ngắm phong cảnh, mà vội vàng giúp Ân Như Tuyết đem Huyết Minh đỡ xuống giường. Sau đó, liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của đối phương :"Ngươi về đi."
"Sư thúc tổ, Huyết Minh hắn..." Âu Dương Thụy vốn còn muốn nói thêm gì đó. Bỗng dưng, một tiếng ho khan lại vang lên, tức khắc thu lấy sự chú ý của hai người. Khiến cả hai vội vàng nhìn sang.
Huyết Minh tỉnh dậy, trước hết cũng không có quan tâm đến tình trạng thân thể của mình. Mà là lập tức thay Nhan Mạc Oa cầu tình :"Khụ...khụ...Sư tôn...Nhan sư điệt như thế nào rồi? Khụ...Sư tôn tuyệt đối đừng...khụ...trách hắn. Hắn nhất định là có nỗi khổ tâm..."
"Huyết Minh, ngươi làm sao lại có thể...aiz...ngây thơ đến vậy a. Hắn cố ý muốn đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi cư nhiên còn nói giúp cho hắn..." Nhan Mạc Oa lần này là không nhìn được, trực tiếp đối Huyết Minh trợn trắng mắt. Trong lòng vô cùng bất lực cùng tuyệt vọng. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể trị được Thánh mẫu tâm của Huyết Minh đây?
Bị Âu Dương Thụy ghét bỏ, Huyết Minh chỉ có thể đáng thương chớp chớp mắt giống như ủy khuất. Thấy vậy, một đống lời răn dạy sắp ra đến miệng cũng không khỏi bị Âu Dương Thụy nuốt trở về. Bất đắc dĩ nói :"Được rồi, liền để Sư thúc tổ giúp ngươi liệu thương đi. Ta về Khinh Vân viện tìm một chút đồ tốt cho ngươi."
Nói xong, Âu Dương Thụy liền lập tức đứng dậy rời đi. Bởi vì hắn đã cảm giác được ánh mắt mang theo sắc lạnh của Ân Như Tuyết đang không ngừng xua đuổi 'bóng đèn' là hắn.
"Sư tôn..."
"Tự mình chữa thương đi." Ân Như Tuyết lạnh lùng nói, trực tiếp xoay người ngồi xuống bàn trà, không nhìn tới biểu lộ đáng thương của Huyết Minh. Mặc dù không nói, nhưng trên thực tế, nàng là đang giận dỗi hắn.
Nhìn lấy bóng lưng của Ân Như Tuyết, trên mặt Huyết Minh liền hiện ra uất ức, tủi thân, giống như con cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Hai mắt ướt dầm dề lên án 'nhìn' nàng, bĩu môi gọi :"Sư tôn..."
Đáy lòng bị gọi cho run lên, cơ thể thậm chí đều muốn theo bản năng đi vỗ về hắn. Nhưng rất nhanh cũng bị Ân Như Tuyết đè xuống.
Không có phản ứng.
Huyết Minh ủy khuất đem áo ngoài vén ra, để lồng ngực rắn chắc dính đầy máu tươi hiện ra trong không khí. Bởi vì khi nãy cố khống chế Nhan Mạc Oa, nên ám khí cũng là rơi vào ngực phải của hắn, ghim sâu khoảng ba phân trong da thịt.
Mặc dù không để chút đau đớn này vào mắt. Nhưng ngoài mặt, Huyết Minh vẫn thể hiện khoa trương, nước mắt lưng tròng. Luống cuống tay chân, không biết làm sao đem ám khí lấy ra.
Tuy quay lưng lại, nhưng Ân Như Tuyết vẫn có thể thông qua thần thức nhìn thấy được tình cảnh hiện tại của Huyết Minh. Thương thế của hắn cũng không khỏi khiến Ân Như Tuyết cảm thấy từng trận đau lòng. Đồ nhi mà mình cưng chiều trong tay, khi nào lại phải chịu khổ như vậy...
Lúc này, sau một phen vụng về rối loạn, Huyết Minh đã nghĩ ra cách 'tự chữa thương' cho mình. Ban đầu, hắn vốn là muốn dùng linh khí đem ám khí lấy ra, nhưng mài mò lúc lâu, hắn vẫn không thể nhuần nhuyễn khống chế được linh lực của mình. Không chỉ khiến vết thương cọ sát đau đớn, mà ám khí thậm chí còn đâm sâu vào trong. Đau đến hắn trắng bệch cả mặt, hàm răng cắn chặt lại vào nhau.
**Nhan Mạc Oa đi thật rồi ông giáo ạ...
--Nhan Mạc Oa : Tác giả, ngươi không phải nói ta chính là nhân vật chính sống dai bậc nhất truyện hay sao? Tại sao ta lại phải đi lĩnh cơm hộp rồi?
**A, cái này... Bởi vì Vô Liên Triệt nửa đường xuất hiện, cho nên ta chỉ có thể đem suất diễn của ngươi cho hắn mà thôi...
--Nhan Mạc Oa : Ta không phục a. Hắn có gì tốt hơn ta, tại sao ngươi lại chọn hắn?
--Vô Liên Triệt : IQ và EQ của ta đều cao hơn ngươi.
**Đừng quên, IQ của ngươi là 3000/3000. (IQ = 1 ).