Huyết Minh cùng Nhan Mạc Oa đều đồng thời đi lên diễn võ trường, đứng ở hai đầu đối diện, cách nhau khoảng mười mét. Huyết Minh thì phiêu diêu như thượng thần, mười phần xuất trần. Còn Nhan Mạc Oa thì tay vác trường thương, tiêu sái ngông nghênh.
Nhan Mạc Oa nắm lấy Xích Viêm Tru Long Thương, chỉa thẳng mũi thương về phía Huyết Minh. Phảng phất như đã ăn chắc hắn, nên liền mở miệng trang bức :"Tới đi, ta chấp ngươi ba chiêu."
"Không cần, ngươi tới trước." Huyết Minh không chút xao động nói, tựa như mặt hồ tĩnh lặng. Biểu tình của hắn nhàn nhạt, không khinh thị, cũng không ngông cuồng. Bức cách vô hình lấn át Nhan Mạc Oa một đầu.
Vốn không phải người bình tĩnh, hắn nói, lại càng khiến Nhan Mạc Oa nôn nóng lên. Cuối cùng, không muốn cố kị gì nữa, Nhan Mạc Oa liền xách theo Xích Viêm Tru Long Thương, đánh thẳng về phía hắn :"Tiếp ta một chiêu Kim Long Xuất Kích"
Không thể không nói, Nhan Mạc Oa quả thật là lực lớn vô cùng. Xích Viêm Tru Long Thương quét ngang, liền cuốn động linh khí, hình thành một đầu kim long dài chừng một trượng. Đuôi rồng đang vận sức, quất thẳng về phía Huyết Minh. Một kích này, chí ít cũng có hơn mấy vạn cân lực lượng. ( 1 cân = 0.5kg )
"Tiểu tử này là một hạt giống tốt a. Cũng không biết là tu luyện thế nào..." Mặc dù không thích hành xử lỗ mãng, bốc đồng của Nhan Mạc Oa. Nhưng Liễu Chính vẫn không khỏi gật đầu, tán thưởng nhìn xem hắn. Đồng thời lại hỏi một chút ý kiến của Triệu Tử Kiều :"Tử Kiều, ngươi thấy thế nào?"
"Không tệ."
Nhìn thấy biểu tình thờ ơ của Triệu Tử Kiều, Liễu Chính không khỏi bất đắc dĩ. Đồ đệ này của ông, chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá mức tự đại, háo thắng rồi a. Mong sao, Từ sư đệ có thể đem góc nhọn của hắn mài nhẵn đi.
Đối diện với đuôi của kim long, Huyết Minh không tránh cũng không né, bình chân như vại, lạnh nhạt nhìn cuồng phong cách mình càng ngày càng gần. Tóc mai đều bị thổi bay lất phất lên.
Kẻ này là muốn chết hay sao? Hay là đã bị dọa cho phát sợ? Mắt thấy công kích đã đến ngay trước mặt Huyết Minh, đừng nói là những người khác, ngay cả chính Nhan Mạc Oa cũng không khỏi cả kinh lên. Hắn mặc dù là xuẩn, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, tốt xấu. Một kích này nếu trọn vẹn rơi vào trên người của hắn ta thì hắn ta nhất định phải mất nửa cái mạng a!
Hắn có thể đánh bại Thánh mẫu biểu này, thậm chí đem hắn ta đánh trọng thương, khinh bỉ chế giễu. Nhưng ngàn vạn lại không thể phế hắn ta được. Đó là muốn xảy ra chuyện lớn!
"Mẹ trứng, mau mau né tránh a. Ngươi muốn giả bị đụng sao!!!" Phát hiện không cách nào thu công lại được, Nhan Mạc Oa liền gấp đến độ gào lên. Bắt đầu nghi ngờ kẻ này có phải là cố ý đến đây ăn vạ hay không.
Nhưng là, làm Nhan Mạc Oa kinh ngạc một màn liền xuất hiện. Chỉ thấy, ngay khi sắp cùng kim long va chạm. Quanh thân Huyết Minh bỗng dưng lại xuất hiện một tầng ngân vụ bao bọc ở bên ngoài. Có thể nghe thấy tiếng lôi đình không ngừng rền vang ở bên trong.
'Ầm' 'Ngao...'
Kim long và lôi vụ va vào nhau, phát ra tiếng ầm vang trầm trọng. Người ngoài chỉ nhìn thấy ngân long nháy mắt bị lôi điện ăn mòn, thôn phệ. Nhưng thực chất, lực lượng của nó chính xác là bị Huyết Minh hấp thu mới đúng.
Đến chính Huyết Minh cũng không thể ngờ tới được, năng lực 'Thôn phệ' của Cực Viêm Chi Thể cư nhiên lại ngưu bức như vậy. Có thể vô hạn thôn phệ lực lượng của người khác cung cấp cho tự thân.
Đương nhiên, năng lực thôn phệ này cũng có giới hạn. Nếu đối phương canh giới quá cao, thì đừng nói là thôn phệ, giữ được mạng liền tốt lắm rồi.
Mà nhìn thấy kim long bị cắn nuốt, sắc mặt Nhan Mạc Oa hết xanh lại trắng. Mẹ nó, đây chính là giới linh của Xích Viêm Tru Long Thương mà hắn vừa mới được thưởng cách đây không lâu a. Bây giờ cư nhiên lại thành không có!
Cùng lúc đó, Huyết Minh chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể lại càng thêm bàng bạc. Trực tiếp phá tan xiềng xích, đột phá tới Kiếm Đế cảnh tầng 4. Đồng thời, ánh mắt của hắn khi nhìn Nhan Mạc Oa lại càng trở nên nhu hòa hơn. Quả nhiên, chăn nuôi kẻ này chính là lựa chọn sáng suốt nhất của hắn a.
Không biết vì sao, Nhan Mạc Oa lại chợt cảm thấy cả người lạnh run. Để xoá bỏ cảm giác kỳ dị này, hắn liền hung tợn trừng mắt nhìn Huyết Minh, hận đến nghiến răng nghiến lợi :"Mẹ, có giỏi thì đừng núp trong mai rùa, lấy kiếm ra, cùng lão tử đến một trận chiến!"
Mà đám người Vạn Kiếm tông, nhất là cao tầng, khi nghe thấy lời này của Nhan Mạc Oa liềm có thể chắc chắn chín phần mười. Kẻ này nhất định là hiểu lầm Huyết Minh đang sử dụng pháp bảo hộ thân rồi a. Nhưng thực tế, bọn họ biết được, hắn là đang sử dụng một loại Địa cấp võ kỹ - Thiên Kiếp Ngân Lôi.
Nếu nhớ không lầm, kể từ ngày Huyết Minh từ Tàng Võ Các đổi lấy môn võ kỹ này, cũng chỉ mới qua một tháng mà thôi. Nhưng không ngờ, thời gian ngắn như vậy, hắn đã đem môn thân pháp này luyện thành, hơn nữa còn rất thuần thục. Phải biết, muốn tu luyện môn thân pháp này cũng không phải là chuyện đơn giản a.
Về phần Huyết Minh làm sao đem Thiên Kiếp Ngân Lôi tu luyện? Đó còn phải nhờ vào một phần công lao của Lăng Phàm. Nếu hôm đó Lăng Phàm không dẫn 'thiên binh thiên tướng' đến đánh hắn, thì hắn cũng sẽ không thể thông qua đám mây đen đó cảm nhận đến lôi hệ pháp tắc, luyện thành công pháp.
Hơn nữa, hắn kỳ thật vẫn còn đang giấu dốt. Nếu thật đem tất cả uy năng của Thiên Kiếp Ngân Lôi bộc phát ra, hắn sợ hãi sẽ đem đám người doạ đến rớt cả tròng mắt.
Mặc dù suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt, Huyết Minh vẫn bị lời nói của Nhan Mạc Oa làm cho trầm ngâm. Ngay khi những người xung quanh cho rằng hắn sẽ lấy kiếm ra ứng chiến, hoặc là khiêm nhượng chối từ một phen. Thì hắn lại lạnh nhạt, giọng điệu không chút phập phồng trần thuật sự thật :"Ngươi không xứng để ta rút kiếm."
Một lời này của Huyết Minh, có thể nói là vô cùng phách lối. Đừng nói là Nhan Mạc Oa, ngay cả đám người Liễu Chính, Ân Như Tuyết,... cũng không khỏi cau mày, thần sắc có đôi phần kỳ dị. Huyết Minh bình thường không phải rất khiêm nhượng hay sao a? Sao bỗng dưng lại trở nên ngông cuồng như vậy rồi? Chẳng lẽ là bị đối phương chọc giận?