Cao Hải càng đuổi càng cảm thấy bất khả tư nghị. Kẻ này tu vi rõ ràng chỉ mới tới Kiếm đế cảnh, so với lão kém hơn rất nhiều. Theo lý mà nói, phải sớm bị lão đuổi kịp mới đúng, dù cho có thân pháp cường đại thì vẫn vậy. Nhưng là, lão có một loại cảm giác, kẻ này giống như là đang cố tình nhử lão, muốn đem lão dẫn đến nơi nào đó.
Ngay khi Cao Hải bình phục lại lửa giận, kịp nghĩ ra điều này. Thì hắc ảnh của Huyết Minh bỗng dưng lại dừng lại, tấp vào bên lối mòn. Mà từ phía đối diện, cũng có hai người đang theo hai phương hướng khác nhau phi tới. Trong chốc lát, ba người liền chạm mặt nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ giật mình.
"Hoan nghênh hai vị hộ pháp của Ma cung và Cao tông chủ tới đây gặp mặt a." Hai mặt giáp địch, Huyết Minh vẫn bình thản, ung dung dị thường. Âm thanh của hắn cũng không có đè ép thành khàn khàn, mà đổi lại thành trong trẻo, mang theo chút trẻ con khí vị, cùng giọng nói bình thường có khác biệt rất lớn.
Dù sao, một đời Thiên vương ở vị diện thứ 13 cũng không phải là thổi ra tới a. Hơi chuyển đổi giọng nói thế này cũng không cần quá dễ dàng.
( Thiên vương: danh hiệu tương tự với Ảnh đế, nhưng là ở lĩnh vực âm nhạc.)
Vốn dĩ đang sửng sờ tại chỗ, sáu mắt tương giao. Khi nghe thấy giọng nói từ người thứ tư phát ra, ba người bọn họ liền đưa mắt nhìn qua. Sau đó, trừ Cao Hải ra, Thái Lập Thành và Thái Hân Nghiên đều đồng loạt cau mày lại. Kẻ này...là Ma thần?
"Hân Nghiên, ta không phải để muội ở lại giết Địa Dực Sư hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Cùng Thái Hân Nghiên gặp mặt, Thái Lập Thành cũng kinh ngạc hỏi.
Gã vốn là đi tìm Hắc Biên Bức Vương, nhưng càng đi theo phương hướng âm thanh phát ra, gã mới phát hiện ra được, mỗi khi gã tiến về trước, thì thanh âm này giống như lại càng ngày càng cách xa. Phảng phất đầu yêu thú này là đang cố lẩn tránh gã. Cuối cùng, gã không khỏi tò mò đuổi theo một đường, rốt cuộc, đợi khi phản ứng được thì đã chạy đến đây. Mà Hắc Biên Bức Vương, từ đầu tới cuối ngay cả cái bóng cũng chưa từng nhìn thấy được.
"Ca ca, muội cũng không biết nữa. Muội vốn định trấn áp Địa Dực Sư, nhưng không ngờ rằng đầu súc sinh này bỗng dưng lại quay đầu bỏ chạy. Sau đó, muội liền đuổi theo nó một đường chạy đến đây..." Thái Hân Nghiên khó khăn nói ra, nhưng cũng đồng dạng khó hiểu. Đầu Địa Dực Sư kia rõ ràng là chạy hướng này a, sao bỗng dưng lại không thấy rồi?
Hai huynh muội Thái Lập Thành đối thoại cũng cung cấp cho Cao Hải một chút thông tin. Theo quá trình đến xem, ba người bọn họ rõ ràng là bị người cố ý dẫn dụ tới đây a. Mà kẻ chủ mưu, nhất định chính là hắn ta!
"Ngươi rốt cuộc là có âm mưu gì?" Cảm thấy bản thân nhất định đã đoán đúng, Cao Hải liền âm trầm hỏi. Quả nhiên, đúng như dự cảm của lão, việc này rõ ràng là có chỗ sai lầm a.
Bị Cao Hải chất vấn, Huyết Minh cũng không có rối loạn mà chỉ cười trừ. Biểu hiện hữu hảo quá mức, nhưng giọng điệu lại có phần châm chọc như gai đâm:"Đừng lo a, đối với các ngươi, cũng không cần thiết dùng tới âm mưu..."
Vừa dứt lời, từ trong thể nội của hắn liền bộc phát ra một luồng khí tức cuồn cuộn, có phần giống như sương mù màu tím sẫm, ẩn chứa lôi điện tí tách. Sau lưng hắn, cũng thình lình mọc ra một đôi cánh. Cánh chim dài hơn một trượng, lông vũ phiêu phù trong không trung, mỗi một nhánh đều ẩn chứa lấy lôi điện.
Không đúng!
Nhìn thấy tạo hình quái dị như lôi thần giáng thế của Huyết Minh, cả ba liền đồng loạt nghĩ tới hai chữ này. Theo trong suy nghĩ của bọn họ, kẻ này đáng nhẽ ra phải là Ma thần mới đúng. Làm sao bỗng dưng lại hiện hữu ra lực lượng của Yêu cốt cũng như yêu khí lượn lờ a?
"Ngươi không phải Ma thần?" Thái Lập Thành ngây ra như phỗng, cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. Nếu kẻ này không phải Ma thần, vậy thì Ma thần đâu? Bọn họ là bị người đùa giỡn xoay quanh?
Cao Hải kinh ngạc không thôi, đồng thời nghĩ tới mấy đầu yêu thú giống như nổi điên kia. Nếu kẻ này là Yêu thần, vậy thì việc này cũng xem như đã hiểu được. Nhưng là, đối phương vì sao phải đem bọn họ hấp dẫn tới đây?
"Những yêu thú kia là do ngươi điều khiển có đúng không? Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Theo khí tức trên Yêu cốt bị Huyết Minh bộc phát ra. Mặc dù là nửa đêm, nhưng phong vân trên bầu trời vẫn như cũ biến chuyển. Từng tảng, từng tảng mây mù tử sắc, ẩn chứa tia sét cũng tích tụ ở trên trời, phảng phất như đang chào đón hắn.
Động tĩnh quá lớn, thật đáng ghét. Trong lòng Huyết Minh có phần phiền chán, nhưng mặt ngoài cũng không biểu hiện ra. Nghe thấy câu hỏi của bọn họ, hắn liền "tốt bụng" trả lời:"Đúng, những yêu thú kia là ta."
"Về phần lý do tại sao? Ha hả, nếu các ngươi đã muốn biết, vậy thì ta sẽ nói cho các ngươi biết. Bốn năm trước, có một đôi phu phụ bị chính tộc nhân của mình và chính đạo tu sĩ nội ứng ngoại hợp giết chết..."
**Xin lỗi mọi người nha, chuyện là ta gõ xong rồi. Nhưng đi làm về xong cái quên đăng lên luôn. Sorry. >_<