Hôm nay, nàng lại tình cờ từ trong miệng của đường chủ nghe được tin tức của Huyết Minh. Vì vậy, nhân lúc không người chú ý, nàng đã lén lút rời khỏi Ma cung, xác định hư thực xem hắn có còn nán lại đây hay không.
Mà nhớ đến việc này, Sở Vân mới bừng tỉnh ra bản thân còn có việc cần nói. Vì vậy, nàng liền lập tức gấp gáp thông tri:"Chủ thượng, theo thông tin thuộc hạ vừa nhận được. Người của Ma cung và phía chính đạo liên minh đã phái ra một đội nhân mã đi truy bắt ngài rồi a. Phía chính đạo ta cũng không rõ lắm, nhưng phía Ma cung thì là do huynh muội Thái Lập Thành đích thân đến dẫn đội. Pháp vương giống như vô cùng coi trọng việc này."
Pháp vương của Ma cung, là chức vụ tương tự với phó chưởng môn, phó tông chủ,... Nếu không có Ma Thần tại, thì Ma cung sẽ do Pháp vương chấp chưởng. Theo Huyết Minh được biết, pháp vương - Thiên Tu của Ma cung là người đã theo hầu ba đời Ma thần, bao gồm cả tiện nghi phụ thân của "hắn" trong đó. Chỉ biết kẻ này tu vi cao thâm, dã tâm cũng rất lớn. Ma cung có thể tồn tại đến hiện nay mà vẫn chưa bị chính đạo san bằng, chín phần mười chính là nhờ kẻ này.
Theo trong trí nhớ của nguyên chủ, Huyết Thiên Thần chết, phía sau lưng cũng có bàn tay của Thiên Tu. Kẻ này tâm địa xảo trá, rõ ràng không phải người lương thiện gì. Đây là nguyên nhân vì sao kể từ khi giải khai phong ấn đến nay, hắn chưa hề liên lạc với người của Ma cung, là vì lo lắng bị hố chết a.
Nhưng tình báo Sở Vân mang tới vẫn vô cùng quan trọng đối với hắn. Hắn cũng có điểm không ngờ rằng, địa vị của hắn trong lòng Thiên Tu lại to lớn đến vậy. Thậm chí để lão không tiếc phái ra hai đại hộ pháp đến đây chỉ vì tìm kiếm tung tích của hắn, dù không xác định được hắn có còn ở đây hay không.
Xem ra, lão ta nhất định là thèm nhỏ dãi Ma cốt của hắn rồi.
"Không sao, ta đã có biện pháp ứng đối. Ngươi trước trở về đi, đừng làm bọn họ sinh nghi, cố gắng lăn lộn tốt một chút. Nhớ kỹ, an toàn là trên hết."
Biểu tình trên mặt Huyết Minh không có biến chuyển, thậm chí còn dịu dàng an ủi Sở Vân. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn liền lấy ra Vấn Hồi Kính, đem tàn hồn của Khương Phỉ thả ra ngoài.
Bị Huyết Minh nhốt trong Vấn Hồi kính một thời gian, tàn hồn của Khương Phỉ đã sớm trở nên yếu đuối vô cùng. Cộng thêm tinh thần ả ta vốn đã không bình thường lắm. Nên vì vậy, chỉ vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc này của hắn, Khương Phỉ đã trực tiếp nhào đi lên, không ngừng kêu gào:"Aaaa...Cơ Liên Vũ...Ta muốn giết ngươi..."
"Sở Sở, đem nàng luyện hóa." Không thèm nhìn tới bộ dạng giương nanh múa vuốt của Khương Phỉ. Huyết Minh đã hướng Sở Vân quát lên, để nàng hấp thu lực lượng chứa trong tàn hồn của Khương Phỉ. Đây cũng là lý do vì sao hắn đem tàn hồn của ả ta mang ra từ trong Ma Thần chi mộ.
Vốn bị Khương Phỉ dọa giật mình, nhưng nghe thấy phân phó của Huyết Minh, Sở Vân liền tỉnh táo lại, biết rõ cơ duyên của bản thân tới. Vì vậy, nàng cũng lập tức hé miệng, vận chuyển công pháp, hướng về phía tàn hồn của Khương Phỉ khẽ hấp.
Chỉ thấy, tàn hồn phảng phất như trong suốt của Khương Phỉ bỗng dưng lại hơi tan rã ra. Giống như chịu lực lượng to lớn nào đó hút đi, bắt đầu méo mó bay về sau. Nhưng ánh mắt của ả vẫn đỏ ngầu như cũ nhìn chằm chằm Huyết Minh, mười ngón tay không ngừng cào cấu trong không khí, giọng nói bén nhọn thê lương:"Cơ Liên Vũ...Tiện nhân...Tiện nhân... Ngươi lợi dụng ta, tại sao lại lợi dụng ta a?... Ngươi chết không yên lành...A..."
Bộ dạng căm thù tận xương tủy đến khùng khùng điên điên như thế này của Khương Phỉ. Khiến Huyết Minh thật không dám tưởng tượng được Cơ Liên Vũ đã đối với ả ta làm ra những gì. Có lẽ là xa xa không phải vài câu vài chữ có thể kể ra hết được.
Cùng lúc đó, tàn hồn của Khương Phỉ cũng đang không ngừng thu nhỏ lại, bay về phía của Sở Vân. Cuối cùng triệt để biến thành một cái tiểu hình nhân to bằng đốt ngón tay, bị nàng nuốt vào trong miệng.
Nuốt xong tàn hồn của Khương Phỉ, Sở Vân chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cường đại bắt đầu dâng trào trong cơ thể bản thân. Nàng cũng không kịp quan tâm thái độ của Huyết Minh khi nhìn thấy hành động "hung tàn" của mình. Mà đã trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, đem nguồn năng lượng này luyện hóa.
Biết rõ Sở Vân cần thời gian để hoàn toàn hấp thu sức mạnh ẩn chứa trong tàn hồn của Khương Phỉ, Huyết Minh liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó xoay người rời đi. Cũng không quản nàng có nghe thấy được không, chỉ để lại một câu xem như từ biệt:"Ta đi trước, gặp lại sau."
Đối với Sở Vân và Lãnh Kỳ, Huyết Minh là thật sự không có một chút ý tưởng nào. Bởi vì so với tình nhân, hắn lại càng thích xem đối phương là thuộc hạ hơn. Thuộc hạ không đòi hỏi danh phận, không đi tranh thủ tình cảm, tuân thủ mọi loại mệnh lệnh, và quan trọng nhất là...không có gánh nặng tâm lý về sinh tử của bọn họ. Đương nhiên, nếu bọn họ đối với hắn lòng sinh ái mộ, hắn cũng sẽ không chối từ. Ai bảo hắn chính là tra như vậy a...
**Tiểu kịch trường:
- -Hệ thống: Ký chủ quả thật là cặn bã đến hết thuốc chữa a. Cặn bã đến mức không biết xấu hổ, thậm chí còn thừa nhận đến tươi mát thoát tục như vậy...Thật sự là vô liêm sỉ.
- -Huyết Minh: Sao ngươi lại nói vậy a? Ta cặn bã, ta liền thừa nhận ta cặn bã. Ta là người thành thật như vậy, tại sao lại thành vô liêm sỉ rồi?
- -Hệ thống: Ha hả, thành thật quỷ a! Ngươi một bên tỏ vẻ: Tiền quá nhiều, không thích dùng. Nhưng thực chất, nếu cho ngươi tiền ngươi vẫn nhận chứ gì?
- -Huyết Minh: Nếu đó là vô sỉ mà ngươi nói. Thì nếu ta đưa ngươi tiền, ngươi sẽ chê tiền quá nhiều mà không nhận sao? Không ngờ rằng ngươi lại chính trực đến vậy a, thất kính, thất kính...
- -Hệ thống:.........