Ân Như Tuyết bị câu trả lời của Huyết Minh đả động tâm hồn, thật sâu trầm mặt. Cuối cùng, mới không mặn không nhạt dò hỏi, giọng điệu thả rất nhẹ, cũng không lạnh lùng như lúc đầu nữa.
"Hôm qua là có chuyện gì xảy ra? Trên mặt của ngươi tại sao lại có Huyết thệ của ma tộc?"
"Sư tôn..." Gương mặt Huyết Minh hiện ra vẻ do dự, đáng thương hề hề "nhìn" Ân Như Tuyết. Nhưng rốt cuộc, khi nhận thức được nàng sẽ không dao động, nhất định phải biết được "sự thật". Huyết Minh liền rũ xuống ánh mắt, sầu mi, chần chừ nói.
"Thật ra, ở U Ám Sâm Lâm, phụ mẫu của đồ nhi không chỉ riêng bị hai đại hộ pháp của Ma cung giết chết. Mà trong đó, còn có cả Ma thần... Hắn coi trọng Chí Dương Thể cùng với tuấn nhan của ta, bởi vì ta không đồng ý, mới dẫn đến họa diệt tộc."
[..................] Bản thân mình tự coi trọng bản thân mình, ký chủ là có bệnh đi? Không những vậy, còn tự khen dung mạo của mình nữa. Đây rốt cuộc là cần bao lớn dũng khí cùng mặt mũi mới làm ra được đây a?
Càng nói, âm thanh của Huyết Minh lại càng thêm nghẹn lại, vội vàng bò tới mép giường, nắm lấy bàn tay của Ân Như Tuyết. Nước mắt to như hạt đậu cứ không ngừng, không ngừng chảy xuống, trên mặt của hắn cũng hiện ra vẻ hoảng hốt:"Sư tôn...Phụ mẫu là vì ta mà chết có đúng không? Nếu ta không có gương mặt này thì bọn họ sẽ không chết, hoặc lỡ như ta đồng ý theo đám người đó rời đi thì..."
"Ngươi là đồ đệ của ta. Không có nếu như." Nhìn thấy bộ dạng đau lòng muốn chết của Huyết Minh, Ân Như Tuyết cũng cảm thấy đáy lòng khó chịu. Lạnh mặt đem hắn ôm vào lòng, buông ra tuyên ngôn. Thì ra, hắn nói dối cũng không phải là cố ý muốn lừa gạt nàng. Mà là sợ bị nàng ghét bỏ, cho rằng hắn là sát tinh hại chết phụ mẫu.
Về phần không nhắc tới sự tồn tại của Viêm Lăng, có lẽ là do hắn không muốn nàng và tông môn vì hắn mà đối đầu với ma đạo. Bắt đầu suy đoán, Ân Như Tuyết lại càng thêm tin tưởng vững chắc lý do mà mình não bổ ra.
Đứa trẻ này, thật sự vẫn là thiện lương như vậy, thứ gì cũng muốn tự mình gánh vác, khiến người ta không nhịn được vì hắn đau lòng. Nhất là khi nhớ tới bộ dạng đau khổ khi huyết thệ tái phát của hắn, giọng nói của Ân Như Tuyết liền lạnh dần:"Huyết thệ trên người ngươi...là do Viêm Lăng hạ?"
"V...vâng." Mím môi, nằm trong ngực của Ân Như Tuyết, Huyết Minh liền khẽ gật đầu. Giống như nghĩ tới việc kinh khủng gì đó mà vội vàng giữ lấy áo ngoài của nàng, bả vai đều lộ ra một cỗ mong manh.
Quả nhiên! Nghĩ tới Tiểu đồ nhi từng bị kẻ khác ao ước qua, còn bị kẻ đó hạ độc thủ, chịu tra tấn dằn vặt. Lửa giận cuồn cuộn, Ân Như Tuyết chỉ hận không thể đem hắn ta băm thành trăm ngàn mảnh. Nhưng rốt cuộc, khi nhớ đến Tiểu đồ nhi vẫn còn đang sợ hãi, Ân Như Tuyết liền hạ quyết tâm:"Đừng sợ, sư tôn sẽ trị khỏi cho ngươi."
Không những ánh mắt, mà còn cả huyết thệ. Vì vậy, vốn dĩ tiết mục Ân Như Tuyết hỏi tội Huyết Minh. Rốt cuộc lại biến thành nàng tìm hết mọi cách an ủi "tâm linh yếu ớt" của hắn.
"Huyết Minh, đêm qua, ngươi ta..." Bỗng dưng nhớ đến vấn đề này, Ân Như Tuyết liền vội vàng buông Huyết Minh ra, quan sát kĩ từng biểu lộ nhỏ nhoi của hắn. Mặc dù thần sắc không đổi, nhưng nàng đang rất hồi hộp, lo sợ bắt được bất kỳ một tia chán ghét nào trên mặt hắn.
Nhưng cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, Huyết Minh vẫn chỉ bình thản vô ưu. Còn đối Ân Như Tuyết bày ra một nụ cười dương quang tiêu chuẩn, chói mắt vô cùng. Nước mắt cũng thu lại, giọng nói tuy vẫn còn hơn nghẹn ngào, nhưng đã không còn cảm giác bi thương:"Đa tạ sư tôn đã chữa bệnh cho đồ nhi a!"
"Chữa bệnh?"
"Đúng vậy, trước kia đồ nhi cũng đã từng gặp phải một vị tiểu tỷ tỷ bị sốt rất nặng, cả người nóng hôi hổi. Sau đó, tỷ ấy cùng đồ nhi cũng làm như vậy. Không lâu sau, tỷ ấy liền khỏe lại rồi bỏ đi. Mà đồ nhi sau khi tỉnh dậy cũng cảm thấy linh lực trong thể nội giống như lại tăng cường thêm. Mà lần này cũng thế, sau khi được sư tôn "chữa bệnh", cảm giác đau khổ khi huyết thệ tái phát cũng giảm bớt không ít, vô cùng hiệu quả."
Nghe thấy Huyết Minh tường thuật một hơi, đồng thời cũng nhắc tới "tiểu tỷ tỷ". Ân Như Tuyết chỉ cảm thấy nghẹn lời, không biết nói gì cho phải. Đối với sự ngây thơ quá phận của hắn, vừa mừng lại vừa sợ. Không cần nói cũng biết, hắn đã hoàn toàn hiểu lầm.
Trong lúc đó, Huyết Minh lại chủ động ôm ngang hông của nàng. Lời nói ra, lại khiến cơ thể Ân Như Tuyết cứng đờ, gương mặt băng lãnh thoáng cái vỡ vụn:"Sư tôn, người thật sự rất giống tiểu tỷ tỷ. Đồ nhi đặc biệt thích người..."
**Hôm qua không đăng chương kịp nên hôm nay sẽ bù nha.
**Trước kia có người hỏi ta, truyện này có mẫu nữ cùng thu hay Incest ( loạn luân) gì hay không. Câu trả lời là: KHÔNG!!! ( dứt khoát - ing) Bởi vì ta cảm thấy thể loại này rất buồn nôn a, ( lý do xíu nữa ta nói.) Ta có thể chịu được thể loại giả Incest, kiểu nghĩa phụ - nghĩa nữ, nghĩa huynh - muội, hoặc là thúc - tẩu ( ta siêu thích thể loại này nha, khựa khựa...). Còn cái gì mà liên quan tới máu mủ ruột thịt là ta xin tẩy chay nha.
**Lý do là hồi trước ( xưa ơi là xưa, lúc ta còn mê ngôn, đam này kia, chưa đọc nam hiệp ấy). Ta có đọc một bộ ngôn của Ân Tầm ( về phần tên tác phẩm ta sẽ không nói.) Trong truyện, nam chính rất bẩn, nữ chính rất tiện, cả hai đều vô cùng buồn nôn. Nam chính "dính líu" đến cả hai mẹ con của nữ chính, quan hệ với nữ chính ngay cả lúc vẫn chưa biết nu9 có phải con ruột của mình không. Còn nu9 thì ỡm ờ cho qua. Thậm chí cả hai còn ở trên mộ của mẹ nu9 XXOO.
**Nếu ta là mẹ nu9, ta nhất định sẽ bò từ trong mộ bò ra bóp chết cha hai đứa này, kinh tởm vãi.