Nhìn thấy Âu Dương Thụy suy sụp, Huyết Minh liền lập tức chạy tới, đem hắn đỡ lấy. Sốt ruột hỏi:"Sư điệt, ngươi có sao hay không?"
"Ta không sao." Tránh né ân cần của Huyết Minh, Âu Dương Thụy liền mất tự nhiên đáp. Thử dùng lực muốn gắng gượng đứng dậy. Nhưng là, chỉ vừa thử thử, chân trái của hắn liền truyền đến đau đớn, khiến hắn lập tức mất đi thăng bằng, ngã sấp xuống.
"Tê"
Chỗ đau bị va trúng, Âu Dương Thụy liền rít vào một hơi khí lạnh. Thấy vậy, Huyết Minh liền vội vàng đi tới đem hắn đỡ dậy. Mắt thấy hắn lại muốn kháng cự, Huyết Minh lạnh mặt trần thuật:"Ngươi bị thương."
Cũng không đợi Âu Dương Thụy cho phép, Huyết Minh đã đỡ hắn ngồi dậy. Tay giữ lấy chân trái của hắn, muốn xé mở ống quần ra. Lập tức, Âu Dương Thụy liền trợn tròn mắt, đem Huyết Minh đẩy ra, hung hăng quát:"Ngươi làm gì!!"
Huyết Minh nghiêm mặt, không trả lời Âu Dương Thụy. Nhưng bàn tay cũng đã thuận lợi xé ra ống quần ở bắp chân của hắn. Ngay khi Âu Dương Thụy chuẩn bị phát tác tính tình một lần nữa, Huyết Minh bỗng dưng lại đẩy vai của hắn ra, âm thanh ẩn chứa tức giận.
"Ngươi ngồi im cho ta, có tin ta đánh gãy chân ngươi, để ngươi bò trở về Vạn Kiếm tông hay không? Ngươi kiêu căng, kiêu căng cái rắm ấy. Muốn chết thì cút xa một chút mà chết, đừng chết ở trước mặt của ta. Nếu không phải ngươi chạy lung tung thì chân của ngươi sẽ bị như vậy sao, đáng đời ngươi ngu ngốc. Muốn ta chiều chuộng thối tính tình của ngươi, còn trút giận lên người ta, ngươi cho mình là gì, là công chúa sao? Có tin hay không ta lập tức bóp chết ngươi?"
Bị Huyết Minh quát lớn một hơi, sắc mặt Âu Dương Thụy không khỏi chấn động, ngơ ngác nhìn hắn. Không thể ngờ tới việc một thiếu niên hòa nhẹ nhàng bỗng dưng lại trở nên ác liệt như vậy.
Âu Dương Thụy là bị mắng đến mộng. Sau đó liền ôm đầu, khóc rống, cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, kể cả phụ hoàng lẫn mẫu hậu đều chưa từng có ai mắng hắn như vậy cả.
Lúc nhỏ, hắn đều là được người truy phủng, chiều chuộng, dẫn đến tính cách có phần bành trướng, tự đại. Sau khi lớn, cũng không có người dạy hắn phải làm sao đối nhân xử thế. Người muốn tiếp cận hắn, đều là bởi vì thân phận của hắn. Kẻ không muốn liên luỵ với hắn, thì đều nói hắn chọc người chán ghét.
Dần dà về sau, tính tình của hắn lại càng ngày càng hỏng. Muốn đổi cũng đã không thể đổi được nữa. Vì vậy, hắn đã sớm buông xuôi, không tiếp tục quan tâm nữa. Nhưng hôm nay, cư nhiên lại bị người mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Đối với trái tim thủy tinh của "Thụy muội muội", Huyết Minh lựa chọn không quản. Chỉ thầm nghĩ, quả nhiên mấy vị có bệnh thiếu gia, tiểu thư này, một đám đều là có máu M hết a. Không bị người mắng liền không thoải mái.
Đồng thời, Huyết Minh cũng bắt đầu giúp Âu Dương Thụy xử lý vết thương. Vết thương này của hắn cũng không tính sâu, giống như là xém bị quỷ binh cắn trúng, máu thịt giàn giụa một mảnh. Từ trong không gian lấy ra một bình kim sang dược, Huyết Minh liền trút hết cả bình dược lên miệng vết thương. Sau đó lại sẵn tay xé lấy vạt áo của hắn, nhanh chóng cột lại.
"Ngươi còn đi được sao?"
Âu Dương Thụy hơi lắc đầu. Có lẽ cảm thấy bản thân làm vậy là có chút khó hiểu, hắn mới khản giọng bồi tiếp:"Ta không còn sức để đứng dậy nữa."
Im lặng, Huyết Minh bỗng dưng lại ngồi xuống trước mặt Âu Dương Thụy, đưa lưng về phía hắn. Ngay khi Âu Dương Thụy vẫn còn cúi đầu không rõ, hắn đã lạnh giọng nói:"Ta cõng ngươi."
"Không cần, ta..."
"Câm miệng, ta bảo ngươi leo lên." Âu Dương Thụy lề mề, cứng miệng không chịu dậy, Huyết Minh liền càng thêm tức giận rống lớn. Cũng nhờ đó, Âu Dương Thụy mới chịu nhăn mặt tựa lên trên lưng Huyết Minh, để hắn cõng đi.
Sống 20 kiếp, đây là lần đầu tiên Huyết Minh cõng một đại nam nhân. Cái tư vị này...quả thật là một lời khó nói hết. Nhưng hắn dám chắc, bản thân nhất định sẽ không muốn thử lại lần hai. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy bi ai cho số phận của nhân vật phụ.
Nhìn nam chính người ta đi, gặp hoạn nạn đều là có mỹ nữ bồi ở bên. Nguy hiểm có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì, nhiều lúc còn có thể bồi dưỡng tình cảm, "đốt lửa", "bạch bạch" gì gì đó. Còn hắn thì tình trạng gì a? Gặp họa, phải đeo theo một cái con ghẻ còn chưa nói, hai đại nam nhân nương tựa lẫn nhau...nghĩ thôi cũng đã đủ trát tâm rồi.
"Đi hướng nào?"
"Bên trái ba bước."
Theo phương hướng Âu Dương Thụy chỉ dẫn, Huyết Minh bắt đầu rời xa trung ương Mê Vụ Sơn. Lúc này, cả hai mới cả kinh phát hiện, thì ra bản thân đã ở nơi này đánh một vòng lớn đến vậy.
Đồng thời, dọc đường đi, quỷ binh không tiếp tục xuất hiện nữa. Nhưng việc này cũng không khiến hai người bọn họ cảm thấy thư giãn chút nào. Trái lại, thần kinh còn trở nên căng thẳng hơn.
Bởi vì, mỗi khi bước đi, cả hai lại có cảm giác, bản thân đang bị vô số ánh mắt từ trong bóng tối quan sát lấy. Những ánh mắt này vô cùng kinh khủng, ẩn chứa tham lam, đói khát, khiến người ta muốn sởn tóc gáy. Nếu mới ban đầu chỉ là một chút cảm giác rất nhẹ, thì càng về sau, các ánh mắt này lại càng trở nên không kiêng nể gì, sắp hóa thành thực chất.
**Ta hiện tại đang băn khoăn việc lựa chọn "kịch bản" cho bộ truyện mới của mình ( ý tưởng nhiều quá mà ◐.̃◐). Nên hôm nay muốn nhờ mọi người vote giúp ta với, nên chọn loại nào đây: ( Cùng là một bộ truyện nói về Lăng Phàm)
- -Phiên bản 1: Đô thị, huyền huyễn, không hệ thống, không gái.
- -Phiên bản 2: Dị giới, có hệ thống, hậu cung.
- -Phiên bản 3: Y như pb2, nhưng không có gái.