"Phải biết, tuổi của Ân Như Tuyết đủ để làm tổ tông của ta. Nàng là Tiên tôn vạn người cung phụng, mà ta chỉ là một tên côi nhi không có thân phận bối cảnh. Trong khi đó, khả năng nàng phi thăng là cực kỳ cao. Mà ta, mặc dù nói là thiên tài, thế nhưng, chuyện ở tương lai ai lại biết được kia chứ. Ở một nơi cường giả vi tôn thế này, lỡ như ta nửa đường chết yểu thì sao?"
"Những lý do này, đủ để Vạn Kiếm tông ngăn cản chúng ta thành thân. Cho dù Ân Như Tuyết có cách để bọn họ tác thành đi nữa, thì tình cảnh của ta ở Vạn Kiếm tông cũng sẽ vô cùng lúng túng, trở thành cái gai trong mắt của mọi người. Đó là chưa kể đến việc Thương Nguyệt có thể hay không sẽ trả thù ta nữa kìa, dù sao hắn và Vạn Kiếm tông mới là người một nhà. Mà ta thì chỉ là một cái ngoại nhân mới tới mà thôi."
Giọng nói của Huyết Minh bình thản vô cùng, nhất là những lời tiếp theo, hắn lại còn mang theo vẻ chế giễu châm chọc:"Vả lại, ai biết được Ân Như Tuyết có phải hay không đối với ta chỉ là nhất thời mới mẻ? Nếu đến lúc mọi chuyện đổ vỡ, tình yêu của nàng không đủ để nàng duy trì ta thì phải làm sao?"
Hắn là đến để trà trộn vào bọn họ, chứ không đến để gây thù chuốc oán. Ít nhất, cũng không phải là hiện tại. Hắn có thể mượn nhờ sức của nữ nhân, đem nữ nhân trở thành một cái công cụ đạt được mục đích của mình. Thế nhưng, hắn sẽ không đem nhân sinh cũng như tương lai của mình treo cổ ở trên thân bọn họ. Bởi vì như vậy, không đáng.
Tương lai của mình, phải là tự mình đến quy hoạch.
"Trên đời này, thứ không có được mới là thứ tốt nhất." Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không có được, chính là loại đạo lý này. Chỉ khi Ân Như Tuyết không thể quang minh chính đại có được hắn, thì tình yêu của nàng mới là chân thật nhất.
[...............] Nó thật sự không ngờ được, chỉ một chuyện nhỏ thế này. Ký chủ cư nhiên lại suy nghĩ được xa như vậy. Nghĩ kĩ lại, tư tưởng của nó vẫn còn quá mức đơn thuần rồi.
- ----------------------
Lúc này, cách thời gian Huyết Minh kiểm tra tư chất, cũng chỉ mới một khắc thời gian. Nhưng chuyện này, đã sớm lấy tốc độ không thể tin được truyền đi khắp đại giang nam bắc, chấn động cả đại lục. Nhất là những tông môn thế gia kia.
"Ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa cho ta! Tán tu đệ tử bỗng dưng lại xuất hiện một cái kỳ tài song linh căn, hơn nữa còn đều là đỉnh tiêm tư chất?"
"Hả? Cấp 9 tư chất...Đây...đây chẳng phải là chỉ ở trong truyền thuyết thôi sao a? Đã bao nhiêu năm rồi không có tuyệt thế tư chất xuất hiện?"
"Ai, thiên chi kiêu tử a, kẻ này nhất định là khí vận sủng nhi rồi. Lần này, Vạn Kiếm tông xem như lời to."
"..............."
Trong thoáng chốc, lời bàn tán giống như gió lũ bắt đầu được bách tính truyền tai nhau. Trong đó, có người cảm khái, có người tỏ vẻ không tin, ghen ghét, tiếc hận,...đủ loại cảm xúc đan xen.
- --------------------
Cách thời gian Ân Như Tuyết rời đi đã có nửa nén hương. Huyết Minh vẫn nghiêm cẩn ngồi yên, một chút xê dịch cũng đều không có. Mắt thấy không bao lâu nữa liền đến giữa trưa, Ân Như Tuyết mới trở về.
"Sư tôn..." Ân Như Tuyết vừa bước chân vào cửa, đã nghe thấy tiếng gọi như chuông reo của Huyết Minh. Chỉ thấy hắn vẫn yên vị tại chỗ giống lúc nàng rời đi. Nhưng khác biệt ở chỗ, trên mặt hắn hiện tại đều là vẻ vui mừng hớn hở.
Gương mặt lạnh lùng giống như tảng băng bắt đầu tan chảy, Ân Như Tuyết liền đi về phía Huyết Minh. Ngắm nhìn mái tóc đen mượt của hắn, lòng bàn tay của nàng liền có chút ngứa, không khống chế được mà sờ lên.
Nhưng là, xúc cảm mịn như nhung, lại khiến Ân Như Tuyết giống như bị điện giật mà sực tỉnh. Vội vàng muốn thu tay lại, ánh mắt nhanh chóng đánh giá biểu lộ của Huyết Minh. Nàng quên mất, nam nhân đều là tâm cao khí ngạo, căn bản không chịu được bị người sờ đầu.
Ngay khi Ân Như Tuyết vừa định động, thì chuyện xảy ra kế tiếp, đã khiến hô hấp của nàng cứng lại. Chỉ thấy lúc này, Huyết Minh không chỉ không có lộ ra một chút phản cảm nào. Mà còn ở trong lòng bàn tay của nàng dụi dụi đầu, giống như tiểu cẩu. Đơn giản là manh bạo.
Cảm giác được cảm xúc của mình lúc này rất không ổn định. Ân Như Tuyết liền hít sâu một hơi, điều tiết lại bình tĩnh. Dời đi sự chú ý sang nơi khác, luyến tiếc thu hồi tay.
Trong khoảng nửa chung trà, đều là Ân Như Tuyết từ trong giới chỉ lấy ra một đống linh tinh đồ vật. Đầu tiên là một chiếc giường đóng bằng tre, sau đó là tủ quần áo, mành che, bình phong,... Tất cả đều được làm ra từ trúc.
Để làm những thứ này, gần 1/5 tre trúc trong Thính Trúc phong đều đã bị nàng chém đứt. Còn phải huy động người trong Hoa Ảnh cung, thì mới có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy.
"Sư tôn, những thứ này là gì a?" Giống như hiếu kỳ, Huyết Minh liền nghiêng đầu hỏi Ân Như Tuyết.
Buông xuống bộ trà cụ mới tinh trong tay, Ân Như Tuyết liền cau mày nhìn Huyết Minh, trong mắt lướt qua một tia khó hiểu. Nhưng dù vậy, nghĩ nghĩ, nàng vẫn ngay thẳng hỏi:"Một số vật dụng cho ngươi dùng thôi. Làm sao ngươi biết được "những thứ này", ngươi thấy?"
"Không phải, là do tiếng gió, linh khí chuyển động, cùng với ánh sáng chiếu xuống a. Những nguyên tố đó, có thể khiến đồ nhi trừu tượng ra được hình thù sơ lược của sự vật."
**Bạo chương.