Nhìn thấy tiểu đồ đệ nhà mình có phần đờ đẫn xấu hổ. Lại nghĩ đến chào hỏi vừa rồi của quản sự, Ân Như Tuyết giống như đã nghĩ tới điều gì. Vì vậy, nàng liền nghiêm giọng nhắc nhở:"Gọi là thiếu chủ."
"Vâng, vâng, Tiên tôn. Ngày mai ngọc bài của...Thiếu chủ sẽ được mang tới." Mặc dù không hiểu mình đã gọi sai chỗ nào, nhưng quản sự vẫn rất nghe lời, không có cãi lại ý tứ của Ân Như Tuyết. Đồng thời cũng đưa ra bảo đảm.
Không chút biểu cảm, Ân Như Tuyết đến như thế nào liền đi như thế nấy. Nhìn thấy hai tôn đại phật này rốt cuộc cũng đi, quản sự liền đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt. Tứ cung, nhị phong, thập nhị động, muốn nhận thêm đệ tử đều phải được tông chủ phái người tới phân phó để lão chuẩn bị.
Nhưng điệu bộ này của Ân Như Tuyết, giống như cũng không để tông chủ ở trong mắt a. Không biết nếu lão ghi danh cho vị tiểu sư thúc mười sáu tuổi này mà chưa được phía trên ưng thuận. Thì tông chủ có thể hay không sẽ xử lý lão a?
Rất nhanh, bình tĩnh lại. Quản sự liền bắt đầu não bổ ra rất nhiều chuyện. Nhanh chân chạy đi bát quái với những người khác trong tông. Dù sao chuyện này sớm muộn gì đều không giấu được, nói trước một lúc cũng không sao.
Ôm Huyết Minh lên trên phi kiếm, liếc nhìn sống lưng của hắn, Ân Nhi Tuyết liền thầm nghĩ, quá gầy. Đứa nhỏ này trước kia nhất định đã chịu qua không ít đau khổ. Trở về, nàng nhất định phải qua Tụ Đan phong lấy ít đan dược về cho hắn bồi bổ thân thể.
"Ngươi...còn có thân thích nào khác không? Tỷ như họ hàng xa." Mặc dù biết đến cả nhà của Huyết Minh đã bị diệt. Nhưng Ân Như Tuyết vẫn là ôm tâm tư may mắn. Nếu như hắn còn thân nhân xa xôi, thì nàng sẽ tìm cách mang bọn họ vào Vạn Kiếm tông, để hắn không cần cô độc.
Vốn đang chăm chú nhìn mũi chân, nghe Ân Như Tuyết hỏi. Trên mặt Huyết Minh liền bồi hồi vẻ hoài niệm cùng đắng chát:"Bẩm Tiên tôn, phụ thân của ta là độc đinh. Ta cũng không có thúc thúc bá bá gì cả. Nhà của chúng ta vốn dĩ là chi thứ, từ thời gia gia của ta đã sớm tách khỏi dòng chính. Cùng bọn họ mất liên lạc đã lâu..."
Huyết Minh không nói rõ, nhưng Ân Như Tuyết cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn. Ngắn gọn chính là: Đều không còn ai nữa. Thật ra, nàng cũng chưa từng cảm thụ được cái gì gọi là tình thân. Nàng chỉ biết, một đứa nhỏ như hắn, phải cần có thân nhân ở cạnh. Nếu hắn đã không có thân nhân, thì nàng sẽ xem hắn như người thân chăm sóc.
"Sau này, gọi ta Sư tôn. Còn có, không sợ, ta ở đây."
Lúc này, Huyết Minh bỗng dưng lại quay đầu, đối với Ân Như Tuyết nở một nụ cười sáng lạn. Hắn cười rất thật, rất chân thành, cười đến mi mắt cong cong. Khiến Ân Như Tuyết có giây phút ngây người, khóe môi cũng hơi kéo căng một chút.
Kỳ thực, tiểu đồ đệ rất là kiên cường. Nhưng việc này, chỉ một mình nàng biết là đủ.
Thần Hi cung của Ân Như Tuyết nằm ở trên Thính Trúc phong, địa thế dù không cao bằng đỉnh Thanh Phong, nhưng lại là nơi có linh khí sung túc nhất trong tông môn. Từ trên cao nhìn tới, Thính Trúc phong xanh thẳm một màu, phóng nhãn đều là các loại tre, trúc, có đen có lục.
Không mất bao lâu, Huyết Minh đã có thể mơ hồ nhìn thấy ở giữa thung lũng, bao phủ bên trong sương mù mong manh, có một tiên phủ tọa lạc. Bên ngoài chủ điện của Ân Như Tuyết, là một hàng hắc trúc trải dài, đem mặt đất đều chắn thành màu đen.
Chếch phía trước khoảng trăm trượng, là một hồ nước rất lớn. Hai bên bờ lất phất cỏ lau, đong đưa theo chiều gió. Sát bên bờ hồ, lại có một con đường nhỏ dẫn vào trong rừng trúc.
Nơi ở của Ân Như Tuyết, nói là cung điện, nhưng thực chất, gọi là trúc xá thì lại càng chính xác hơn. Bởi vì cả một ngôi nhà nàng sống cũng rộng chưa tới một trăm bình phương. Mọi thứ đều được chế tạo từ trúc.
Bên trái phía sau trúc xá, trồng một cây đại thụ cao hơn trăm thước. Tán cây rất rộng, nhưng cũng không biết là loại cây gì. Cạnh bên tán cây, là ôn tuyền tỏa ra sương khói mờ mịt. Bên bờ ôn tuyền, lại đặt một bánh xe nước rất lớn, tiếng nước chảy "ào ào" không ngừng truyền tới bên tai, hòa cùng tiếng xào xạc của cây trúc.
Nơi này mặc dù rất đơn giản, nhưng lại đẹp đến kinh người.
Nhưng là, đóng vai trò một người mù, Huyết Minh chỉ làm như không thấy hết thảy. Đợi khi Ân Như Tuyết hạ xuống phi kiếm, hắn mới ngoan ngoãn theo nàng đi vào trong.
Vừa bước qua hàng rào tre trước trúc xá, Huyết Minh liền cảm nhận được khí lạnh từ khắp nơi bủa vây. Nhất là càng đi sâu vào trong, không khí lại càng thêm lạnh. Đợi khi Huyết Minh tiến vào trong nội trạch, thì da gà của hắn đã sớm nổi đầy, gương mặt cũng trở nên trắng bệch.
**Các ngươi cược thử xem bao lâu sư tôn sẽ đổ trước sự ôn nhu của A Minh đây a?
**Gần một tháng rồi mà không có ai ủng hộ gì cả, tháng sau chắc ta không tổ chức event được rồi.
**Ở chương trước ta nhầm nhé, qua chương sau lý do mới được sáng tỏ.