Lúc này, những người khác ở đây đều đã cạn sạch chén rượu. Chỉ còn một mình Huyết Minh đang nâng chén chuẩn bị uống. Thế nhưng, khi miệng chén vừa chạm môi. Huyết Minh bỗng dưng lại buông chén xuống, giống như bừng tỉnh nói ra.
"Đúng rồi, suýt chút nữa liền quên mất rồi a. Các vị đại ca cứ ngồi ở đây uống rượu đi, để ta xuống bếp làm một tí mồi nhắm cho các vị."
"Khoan đã, Từ đệ, không cần đâu a." Nghe thấy Huyết Minh nói muốn xuống bếp, đám người liền cả kinh đến rớt cằm, vội vàng can ngăn. Dù sao, ở nơi này, phòng bếp chính là cấm địa của nam nhân a.
Không bị bọn họ lay chuyển, Huyết Minh liền đứng dậy. Tươi cười nhợt nhạt nói không sao. Ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không cho bọn họ, Huyết Minh đã xoay lưng đi về phía sau bếp:"Các vị ca ca không cần lo lắng, một lúc nữa tiểu đệ sẽ quay trở lại."
Ban nãy, khi ngồi nói chuyện với bọn họ. Huyết Minh cũng đã tựa như vô tình đem bố trí bên trong dịch trạm hỏi xong. Cho nên, không quá tốn thời gian, Huyết Minh đã tìm đến được nhà bếp. Không hề chậm trễ, Huyết Minh liền đánh giá những vật liệu bên trong một chút. Sau đó mới xắn lên tay áo, bắt đầu nấu ăn.
Hiện giờ, Huyết Minh đang thái một cây củ cải, từng miếng từng miếng một thái mỏng ra. Mỗi một miếng đều có thể nhìn từ bên đây xuyên thấu qua bên kia. Sau đó là thịt ti, sườn non, ngò thơm,... Chẳng mấy chốc, hai đạo món ăn đã được dọn ra.
[............] Rốt cuộc ký chủ còn có bao nhiêu ngón nghề chưa hiện ra a...
Hai món này cũng rất đơn giản, một canh một xào. Tránh hao phí thời gian, Huyết Minh đã bưng lấy chúng đi khỏi nhà bếp. Hướng về phía sân viện đi đến. Gió đêm se lạnh, nhưng ánh mắt của hắn lại càng lạnh hơn.
Khi bước sang chỗ ngoặc, tay phải của Huyết Minh bỗng dưng lại buông lỏng. "Bá" một tiếng, mảnh sứ liền lập tức vỡ nát. Nước canh nóng hổi cũng theo đó văng khắp nơi, dính cả lên giày của Huyết Minh.
Có lẽ là bị động tĩnh bên này kinh động đến, bốn người Trương Kiệt đang uống rượu cũng đều lập tức dõi mắt sang. Nhưng là, chưa kịp để cho bọn họ nói gì, Huyết Minh đã vội vã đi về phía bọn họ. Đem đĩa củ cải xào thịt đặt xuống bàn:"Xin lỗi các vị đại ca a, thật là không có ý tứ, ta lỡ tay đem bát canh đánh đổ rồi."
"Không sao. Dù gì chúng ta cũng uống say rồi, nên trở về phòng."
Trong lúc Huyết Minh rời khỏi, bốn người bọn họ đã uống thêm 5 vò rượu. Không biết vì sao, đầu óc của bọn họ cứ càng ngày càng trầm, cơ thể cũng không còn một chút sức lực. Khiến bọn họ cứ lầm tưởng rằng bản thân đã say.
"Cái này thì không được, làm sao lại để các ca ca trở về được a?" Nhíu mi, Huyết Minh liền nói một câu không rõ ý tứ. Đi đến chỗ ngồi trước đó của mình, khoan thai ngồi xuống.
Lờ mờ nghe ra Huyết Minh đang ngăn cản, đám người liền ghé mắt nhìn hắn. Sự khó hiểu cũng viết đầy lên mặt, căn bản không biết được hắn có ý gì.
Cảm nhận được bọn họ mờ mịt, Huyết Minh liền chống tay lên trên bàn. Mặt tựa vào trên bàn tay, hiện ra nụ cười cợt nhã, không phù hợp với biểu hiện lúc đầu của mình. Khiến bọn họ không khỏi trố mắt:"Hiện tại chúng ta làm một chút chính sự trước đi, lát lại trở về ngủ."
"Từ đệ, ngươi làm sao lại nói vậy a?" Nhìn thấy điệu bộ kỳ quặc của Huyết Minh, đám người không khỏi kinh nghi lên. Thế nhưng, tứ chi của bọn họ lại càng ngày càng nhũn ra, sắp triệt để không còn cảm giác. Hết cách, bọn họ chỉ có thể căng cứng mặt nghi vấn.
Không tiếp tục nói nữa, Huyết Minh liền cúi đầu cầm lấy Hy Tà. Sau đó, lại từng chút một đem nó kéo ra khỏi bao kiếm. Kỳ lạ thay, một thanh kiếm vốn dĩ bình bình dị dị, nhưng khi xuất ra, thì lại trở nên tà dị khó nói. Nói đúng hơn là, tà khí bên trên thân kiếm lúc đầu, giống như là bị vỏ kiếm che lấp đi.
Từ lúc gặp mặt đến nay, mặc dù biết Huyết Minh là kiếm tu. Thế nhưng, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được chân diện mục bảo kiếm của hắn. Vừa đánh giá, bọn họ đã triệt để kinh hãi. Mặc dù còn cách một khoảng rất xa, nhưng mùi huyết tinh trên thân kiếm lại đang không ngừng chui vào trong mũi của bọn họ. Khí vị này, khiến người ta không thể biết được rốt cuộc thanh kiếm này đã hấp thu bao nhiêu máu huyết rồi.
Bỗng dưng, chưa để cho bọn họ phản ứng lại, Hy Tà kiếm trong tay Huyết Minh đã vút lên. Đâm xuyên qua cuống họng của Hầu Tử đang ngồi cạnh hắn. Trong giây phút này, lưỡi kiếm cũng phủ lên tia sáng thảm đạm, đem máu tươi của Hầu Tử nhanh chóng rút đi.
"Ngươi...ngươi..." Con ngươi mở to, Hầu Tử dùng hết sức lực cũng chỉ có thể thả ra hai từ này. Bởi vì chưa đến vài hơi thở, Hy Tà đã đem máu trong huyết quản của gã hút sạch. Cơ thể của gã, cũng chậm rãi mất đi sinh cơ ngã ngửa xuống đất. Héo rũ lại giống như rễ cây.
Đột nhiên phát sinh ra dị biến, những người còn lại ở đây đều chưa kịp phản ứng thì Hầu Tử đã trực tiếp đi đời. Nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, từng người một liền mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm Huyết Minh.
"Từ Huyết Minh, ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"
Đối diện với ánh mắt hung ác cũng như giọng điệu chất vấn của bọn họ. Huyết Minh cũng không nói gì, mà là dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời. Nâng lên thiết kiếm, trực tiếp huy động về phía Đào Bách Ngạn đang ngồi bên phải.