"Từ lúc ta còn nhỏ, ta đã rất ít khi gặp được cha. Bởi vì ông phải đi công tác khắp nơi, hoặc là do một lý do nào đó mà ta không biết. Cho nên, tuổi thơ của ta đều là vây quanh mẹ mình."
"Bà hay ôn hòa nhìn ta, đôi mắt to đen láy cũng chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của ta mà thôi. Ta rất thích cảm giác đó, nó khiến ta có cảm thấy bản thân đã trở thành thứ duy nhất trong thế giới của bà."
Giọng Huyết Minh vẫn không hề phập phồng, hắn nói rất nhẹ, rất chậm. Giống như đang đọc một đoạn văn bản được in sẵn ra. Nhưng là, nói đến đây, âm lượng của hắn bỗng dưng lại bắt đầu tăng cao.
"Thế nhưng hệ thống a, ở thế giới của bà, ta căn bản không phải là duy nhất! Thứ duy nhất kia chính là cha ta! Bà ấy vì ông ta mà khóc lóc, vì ông ta mà đau khổ. Bà ấy chỉ biết trầm mặt, dần dần trở nên trầm cảm. Cuối cùng, bà ấy tự tử...bà ấy chưa từng nghĩ tới cảm thụ của ta."
Không biết vì sao, Huyết Minh bỗng dưng lại hít sâu, ánh mắt không ngừng lắng đọng lại. Khi nghĩ tới tình cảnh hôm ấy, hắn liền không nhịn được mà nhỏ giọng:"Hôm ấy, ta cũng như thường ngày, sau khi đi học về liền ghé sang bệnh viện thăm bà. Ta vẫn còn nhớ, khi ta mở cửa bước vào phòng. Bà đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn ta. Sau đó, bà ấy cười, cười đến an tường."
"Từ tầng 15, bà ở trước mắt ta hóa thành một cỗ thi thể. Đôi mắt hắc bạch của bà đã không thể nào mở ra được nữa. Mọi người đều nói với ta, bà đi rất bình an. Thế nhưng, ta không cảm thấy vậy."
Bỗng dưng, biểu cảm trên mặt Huyết Minh lại nhanh chóng biến đổi. Cơ mặt vặn vẹo dữ tợn. Đôi mắt hiện lên vô tận điên cuồng cùng tiêu cực. Ngay cả giọng nói cũng trở nên chói tai, làm nhân tâm phát lạnh.
"Bà không nên cứ như vậy liền chết đi. Người có đôi mắt xinh đẹp như bà, vốn dĩ nên được người sủng ái, nhận hết mọi thứ tốt đẹp ở trên đời này." Mà Đoá Đoá cũng là như vậy, nàng có đôi mắt giống như bà ấy. Cho nên, hắn phải cho nàng chân ái, cho nàng hạnh phúc. Đó là điều hắn phải làm...nhất định phải làm!
[.........] Lần đầu tiên nhìn thấy Huyết Minh mất khống chế. Hệ thống càng nhìn càng thấy sợ hãi. Hiện tại, nó rốt cục cũng cảm giác được ký chủ có chỗ nào không đúng rồi.
Nếu nói hắn đầu óc có bệnh, thì ngược lại, tư duy của hắn lại vô cùng bình thường. Nếu nói hắn điên cuồng, thì ngoại trừ giết người như ngóe ra, lý trí của hắn lại rất là tỉnh táo. Thế nhưng, loại người như hắn, nếu bề ngoài càng biểu hiện ra bình thường. Thì trái lại, trong tâm trí lại càng không bình thường.
Có lẽ đến chính hắn cũng không nhận ra, chấp niệm của hắn...căn bản không phải Hứa Tiểu Đoá hay mẹ hắn, cũng không phải là việc nắm giữ lấy vận mệnh của mình.
Chấp niệm của hắn, chỉ đơn giản là những thứ hắn cho là đúng, hắn muốn làm. Không có quy tắc, không nói lý lẽ. Loại người này vô cùng đáng sợ, bởi vì ngươi không thể biết được. Một ngày nào đó, giết chết ngươi liệu có trở thành thứ mà hắn cho là đúng hay không.
#Ký chủ nhà ta bệnh nặng lắm rồi, ông đi qua bà đi lại, ai có khả năng xin giúp đỡ một chút đi a! Đang quỳ.
Trong lúc hệ thống nhìn ra chân tướng, biểu cảm của Huyết Minh cũng đã trở về bình thường. Không còn từ trên người hắn nhìn đến bóng dáng điên khùng ban nãy nữa.
Im lặng một lúc, hắn mới đem y phục ẩm ướt trên người cởi ra. Bởi vì trên lớp vải dính nước cùng máu tươi. Nên khi trung y bị kéo ra, miệng vết thương liền lập tức dính chặt vào trên đó. Vết thương trong chớp mắt trở nên máu me be bét, bị ngâm nước đến trắng bệch. Nhưng máu tươi lại như trước trào ra không ngớt.
Mặc dù Cực Viêm huyết mạch có thể buff gấp 3 lần tốc độ tu luyện, ngay cả khả năng phục hồi cũng là viễn siêu thường nhân. Thế nhưng, nó cũng có một khuyết điểm vô cùng chí mạng. Đó là, người có được Cực Viêm huyết mạch, máu huyết trong cơ thể sẽ rất khó đông. Nếu khi bị thương không kịp thời cầm máu, thì máu sẽ chảy mãi không ngừng.
Hơi ngửa mặt nhìn lấy vết thương rộng khoảng ba phân, sắp đâm xuyên qua ngực phải của mình. Huyết Minh không khỏi nhăn mày. Cũng may nàng là đâm vào ngực phải, nếu đổi thành ngực trái, vậy thì lần này...hắn có lẽ sẽ phải giết nàng ngay tại chỗ rồi.
[ Ký chủ, ngươi mau chọn lựa thuốc cầm máu, bổ máu đi a. Trong thương thành có lục phẩm Bồi huyết đan, Ngưng huyết tán, Tỏa Mạch tán...]
Mặc kệ hệ thống đang lải nhải, Huyết Minh lại lần nữa lấy ra Hy Tà kiếm. Dưới ánh mắt kinh khủng của hệ thống, hỏa nguyên tố liền tràn vào thân kiếm. Khiến thân kiếm mạ lên một lớp đỏ cam, nóng cháy như sắt nung.
Liếc nhìn vị trí vết thương, Huyết Minh liền nắm lấy Hy Tà. Chính xác đặt nó lên miệng vết thương. Lập tức, khi lưỡi kiếm cháy đỏ cùng da thịt chạm vào nhau, một tiếng "xèo" tức khắc vang lên. Mùi cháy khét cũng phả vào trong không khí.
[!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ]
Mày cũng không nhíu, nhưng sắc mặt Huyết Minh lại càng thêm tệ, mồ hôi lạnh không ngừng từ đỉnh đầu chảy xuống, dù cho bên ngoài đang mưa to. Thu Hy Tà kiếm vào trong vỏ, Huyết Minh mới có thể xem xét thương thế của mình.
Lúc này, vết thương trên vai hắn đã không còn chảy máu nữa. Chỉ còn một vết bỏng cháy đen to chừng hai ngón tay, hằn lên hình lưỡi kiếm đang nằm đó. Ở trên da thịt rất trắng của hắn, đột nhiên lại trở nên đáng sợ.
[ Ký chủ...ngươi làm gì...] Lúc này, hệ thống chỉ cảm thấy đau tim, đầu choáng, suýt chút bị ký chủ chọc tức đến ngất đi.
Giống như không cảm thấy sự buồn bực của hệ thống. Trên vai truyền tới đau rát khôn cùng, Huyết Minh lại từ trong thâm tâm nói ra:"Để lại làm kỷ niệm, sau này nhớ lâu một chút."
**Ài, có một số bạn sẽ cảm thấy vì sao lần nào ta cũng chỉ viết mẹ tốt như thế nào, lại dìm hàng cha xuống. Đó là bởi vì...ta đối với cha mình cũng không mấy hảo cảm. Nên mong mọi người đừng khiển trách hay khó chịu về việc này nhé.