(2)
Ở sau linh cữu, Hứa Tiểu Đoá một thân áo tang đang quỳ gối trước một tòa tượng Quán Thế Âm rạn nứt. Cánh tay nàng không ngừng chuyển động gõ vào trên mõ. Mắt nhắm chặt, miệng cũng lẩm nhẩm tụng niệm gì đó.
Đi qua ngạch cửa, Huyết Minh thuận lợi tiến đến bên cạnh chiếc quan tài kia. Bởi vì bên trên quan tài chỉ được che bằng một tấm vải mỏng. Nên Huyết Minh có thể mơ hồ nhìn thấy ở bên trong đang nằm một người nam nhân.
Người này tuổi tầm ba mươi, dáng người ốm yếu giống như thư sinh. Gương mặt gầy hóp, nhưng ngũ quan cũng không tệ. Có lẽ vì đã chết được một thời gian, nên da của người này đã chuyển sang đen, bắt đầu xuất hiện thi ban cùng mùi hôi.
Do Huyết Minh không cố ý thả nhẹ tiếng bước chân. Nên khi nghe thấy động tĩnh, Hứa Tiểu Đoá liền lập tức buông xuống dùi gỗ. Cảnh giác đứng dậy, quay mặt ra cửa.
"Là ngươi?" Nhìn thấy Huyết Minh, Hứa Tiểu Đoá lớn tiếng kinh hô, trên mặt cũng là vẻ ngạc nhiên. Nàng không nghĩ tới, tên sắc lang lúc trưa cư nhiên lại sẽ mò đến tận đây.
Mà biểu tình chán ghét trên mặt Hứa Tiểu Đoá cũng khiến Huyết Minh không khỏi đen mặt. Nụ cười như có như không thường ngày cũng không tiếp tục treo lên nữa, sẵng giọng hỏi lại:"Làm sao? Ngươi không hoan nghênh ta?"
"Đúng vậy, nơi này không chào đón ngươi, ngươi cút đi cho ta!" Tức giận đến trợn tròn mắt, Hứa Tiểu Đoá liền khí thế đùng đùng tiến về trước. Dùng sức đem Huyết Minh xô về phía cửa lớn.
Bị Hứa Tiểu Đoá xô đẩy, Huyết Minh vẫn bình chân như vại đứng yên một chỗ không chút xê dịch. Thẳng lăng lăng nhìn nàng, bàn tay cũng dễ dàng đem hai tay đang lộn xộn của nàng bắt lấy:"Nếu ta không đi thì sao?"
"Ngươi!!!! Ngươi buông ta ra, nơi này chính là linh đường của phu quân ta, ngươi đừng hòng làm bậy!" Bị Huyết Minh một níu, cơ thể của Hứa Tiểu Đoá liền mất thăng bằng ngã về trước. Nằm gọn trong lòng của Huyết Minh, mùi đàn hương thoang thoảng, cũng khiến nàng thẹn quá hóa giận mở miệng răn đe.
Thế nhưng, khi nghe thấy nàng nhắc đến "phu quân", gương mặt Huyết Minh lại càng đen như đáy nồi. Dư quang hơi lướt qua cỗ quan tài kia một chút, lại đem nàng quẳng xuống đất:"Linh đường của phu quân ngươi thì đã sao? Nếu ta thật sự làm gì ngươi, hắn còn có thể từ trong quan tài bò tới bóp chết ta không thành."
Lời này của Huyết Minh cũng khiến trên mặt Hứa Tiểu Đoá hiện ra một tia oán giận. Mặc dù bị ngã cũng không đau, nhưng khi thấy hắn đi về phía mình. Nàng vẫn nhe răng nhếch miệng mắng hắn:"Ngươi...vô sỉ, hạ lưu... Ngươi cầm thú..."
Bị Hứa Tiểu Đoá mắng, cả người Huyết Minh liền phun trào một loạt khí lạnh. Toàn thân giống như đều phủ lên một tầng băng sương. Bước chân cũng nhanh chóng đi về phía nàng. Không quản nàng kinh hoảng giãy giụa, hắn liền đem nàng giam cầm ở dưới thân. Giọng điệu bất thiện.
"Ngươi không phải mắng ta là cầm thú hay sao? Nếu đã vậy, ta liền cho ngươi biết thế nào là cầm thú..."
"Thả ta ra!!!Súc sinh, hỗn đản!!!" Bị Huyết Minh đè xuống, mặc cho hai cánh tay bị hắn cố định. Nhưng hai chân nàng vẫn không ngừng vẫy đạp. Trên mặt cũng xuất hiện vẻ sợ hãi.
Mái tóc bị bàn tay to lớn của Huyết Minh ghì về sau, đầu bị ép buộc ngẩng lên. Ngay khi Huyết Minh sắp cúi đầu hôn nàng, thì nàng lại lập tức ngoái đầu sang một bên, tránh đi môi của hắn.
Cũng không trì hoãn, Huyết Minh liền buông lỏng tóc nàng. Bàn tay lại luồn xuống bả vai, đem vạt áo trên người nàng kéo ra. Bờ vai hơi gầy, trắng tinh một mảnh cũng hiện ra ngoài không khí. Lúc này, Huyết Minh mới cúi đầu, ở trên vai của nàng nhẹ nhàng trằn trọc hôn lấy. Rồi kéo dài hướng cổ, xương quai xanh.
Bỗng dưng, Hứa Tiểu Đoá lại đình chỉ giãy giụa. Tiếng mắng cũng theo đó im bặt. Sau đó, một thanh âm liền bắt đầu chậm rãi vang lên. Nhưng sự run rẩy ẩn chứa bên trong, lại khiến người ta biết được chủ nhân của giọng nói này cũng không có bình tĩnh như những gì nàng đang thể hiện.
"Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách...."
"Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị...."
Nghe thấy nàng đang tụng niệm phật kinh, Huyết Minh cũng không có một tia dao động. Bàn tay đã lần đến sau cổ của nàng, muốn đem dây yếm cởi ra. Trong lòng vừa tức lại vừa buồn cười, nàng đây là muốn niệm kinh siêu độ cho hắn sao a?
"Ngươi dừng lại!!!!" Nhận thấy được động tác của Huyết Minh, Hứa Tiểu Đoá liền không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng. Tay phải che lại trước ngực của mình, tay trái lại đấm thình thịch vào trên vai hắn. Âm thanh cũng hiện ra bất lực, nghẹn ngào.
Lập tức, tay trái của nàng liền bị hắn giữ lại. Hắn bắt đầu liếm lấy từng tấc da thịt trên người nàng, ngay cả đầu ngón tay cũng đều không buông tha. Mặc dù da của nàng có phần khô ráp, cũng như không được trắng mịn như những nữ nhân khác. Nhưng hắn chính là thích nhất nàng.
Thế nhưng, khi ánh mắt của hắn rơi vào trên cổ tay của nàng. Nơi đó trắng tươi một mảnh, cũng không có nửa điểm dư thừa nào. Đôi mắt của hắn liền không khỏi híp lại, giọng nói cũng trở nên trầm xuống, ẩn chứa nguy hiểm:"Thủ cung sa của nàng đâu?"
Giống như không nhận thấy ánh mắt giết người của hắn. Nàng bỗng dưng lại không hoảng sợ nữa mà còn cười lạnh một tiếng, mang theo sự châm chọc khôn cùng nói ra.
"Lời này của ngươi không phải là dư thừa hay sao. Ta đã là người có phu quân, vậy thì ngươi nói xem, tại sao ta lại mất thủ cung sa a? Đương nhiên là trong đêm tân hôn, phu quân ta đã..."
"CÂM MIỆNG!!!!"
*Nhóc: Để ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt nha... Quả gì mà cay cay thế, xin thưa rằng quả báo, quả báo thì chắc là đau...
*Huyết Minh: Câm miệng!!!!
*Nhóc:............/Lập tức ngậm miệng, làm động tác kéo khóa/