1 tháng sau.
Hồng Hoang hiện tại đã trở hoàn toàn khác với trước kia. Đường phố phồn hoa, nơi nơi đều lộ ra một cỗ nghiêm ngặt cùng chặt chẽ. Tình trạng cướp bóc, đánh giết cũng không hề xảy ra quá thường xuyên như trước nữa.
Nhất là khu vực ở trung tâm Hồng Hoang, trên không trung cứ cách vài trượng, thì lại xuất hiện bóng dáng của một lá cờ đỏ đen, đại diện cho Phục Ma môn. Nhưng quan trọng hơn hết, Long Hưu trấn này, có địa giới nằm gần Phục Ma điện.
Hôm nay, Long Hưu trấn cũng là một khung cảnh khác với thường ngày. Trên đường cái không có người đi lại, nhưng hai bên đường, lại có số người đông nghịt như kiến. Già trẻ lớn bé đều đang quy củ xếp thành hàng, quỳ rạp trên mặt đất. Đầu rũ xuống thấp, trên mặt phủ lên kính sợ.
Trong chớp mắt, chung quanh lập tức lạnh ngắt như tờ. Ngay cả tiếng hít thở của bách tính cũng đều tức khắc thả nhẹ, như sợ kinh động đến thứ gì đó.
Không lâu sau, xa xa trên đường liền truyền tới một loạt tiếng bước chân trầm ổn, đều đặn, giống như là kỵ binh diễu hành. Ánh vào trong mắt, là một toán thiếu niên gần hai mươi người, tay cầm gươm đao, mặc một thân hồng y chói mắt. Trên mặt đều là một mảnh lạnh lùng vô cảm, giống như một khối gỗ khắc thành hình người, khiến người ta không dám tới gần.
Được bọn họ bảo hộ ở bên trong là một cỗ kiệu liễn tám người khiên. Trên đỉnh kiệu liễn được đính lấy một viên dạ minh châu cực đại, tỏa ra hào quang dưới ánh mặt trời. Bốn góc kiệu liễn, đều được gắn lên một viên hồng ngọc, thả xuống tua rua. Tứ phía, lại có mành đỏ bao quanh, đem khung cảnh bên trong che đậy, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một đạo bóng dáng đang ngồi. Từ bài trí đến xem, cỗ kiệu này chỉ lộ ra hai chữ - sa hoa.
Đi trước kiệu liễn, lại là một cái nữ nhân anh khí khôn cùng, khí tràng cường đại. Nàng vận một thân phượng y đỏ rực, bên ngoài phủ lên một tầng khôi giáp mạ quang, phát ra tiếng "keng keng" nhỏ vụn khi bước đi. Trong tay ôm lấy một thanh trường thương, bá khí tứ phía. Khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông khi đứng trước mặt nàng, mặc cho dung mạo của nàng có xuất chúng thế nào đi nữa.
Ngay khi đội ngũ đặt chân đến trước mặt đám người, dân chúng xung quanh liền càng thêm cung kính hạ thấp thân người, chỉ còn kém nằm phủ phục trên đất. Cho đến khi đội ngũ dần dần đi xa, bách tánh mới có thể hơi hơi ngẩng đầu, chậm rì rì bò dậy.
"A, hôm nay thật sự là may mắn a, có thể gặp phải kiệu liễn của Đế tôn. Cũng không uổng công ta xếp hàng đợi cả buổi sáng."
"Ha ha, còn phải nói sao, nhìn thấy được kiệu liễn của Đế tôn, ta có thể thổi ngưu bức được một năm a."
Trong lúc bách tính xì xào bàn tán, thì một tên nam tử bộ dạng vô sỉ liền lớn giọng nói. Điệu bộ đều là đắc chí cùng phấn khích:"Nói cho các ngươi biết a, ban nãy trong lúc ngẩng đầu, mành che bị gió nhấc lên khiến ta may mắn nhìn thấy được tiên dung của Đế tôn a! Lão thiên của ta, Đế tôn quả nhiên là nhân trung long phượng, cái thế vô song, so với đầu bảng tiểu quan đều phải đẹp hơn vạn lần!"
Nhưng là, âm thanh của gã vừa dứt. Không khí xung quanh, liền trở nên đè nén đến tiếng kim rơi đều nghe. Những bách tính còn lại đều mang theo ánh mắt bất thiện nhìn gã. Lúc này, gã mới giật mình sực tỉnh, bản thân giống như vừa mới lỡ lời.
Nhưng là, chưa đợi gã bào chữa gì cả. Thì một cái tráng hán ở gần gã không biết lại từ nơi nào lấy đến một trương dao phay vô cùng sắc bén. Không nói một lời liền nâng dao, chưa đợi gã kịp phản ứng đã trực tiếp đem đầu gã chặt rụng. Lăn lốc trên mặt đất, hai mắt trừng to.
"Đồ vật ghê tởm, chết rất tốt..." Sau đó, đầu lâu của nam tử liền bị bách tính thay nhau đá đạp. Cơ thể cũng bị một đám người thay nhau phun nước bọt. Ngay cả thân nhân của nam tử cũng đều chỉ mắt lạnh nhìn, không có ý tứ nhặt xác cho gã.
- --------------------------
Lúc này, ngồi ở bên trong kiệu liễn, Huyết Minh đang nhắm mắt dưỡng thần. Mặc dù rất ít soi gương, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được. Nếu không phải hắn không luyện Quỳ hoa bảo điển thì sau khi mặc vào bộ hồng y này, hắn chắc chắn sẽ trở thành một cái Đông Phương Bất Bại thứ hai.
Cũng không đúng, là so với Đông Phương Bất Bại càng thêm bất nam bất nữ.
Cũng không đi quá lâu, thông qua mành che. Huyết Minh đã có thể mơ hồ nhìn đến hình dáng của một tòa thành trì to lớn. Từ xa nhìn đến, tòa thành này liền giống như một đầu quái thú được nung bằng sắt, há to miệng chờ đợi con mồi đi vào trong.
Mà thứ này, cũng là tổng bộ của hắn - Phục Ma điện.
Đội ngũ của Huyết Minh chỉ vừa vào đến phụ cận Phục Ma điện thì đã có người ra nghênh đón. Trong toán nhân mã này, còn có sự hiện diện của Phiên Thiên cùng một tiểu nữ hài.
Nhìn thấy Huyết Minh đến gần, nữ hài đã ba chân bốn cẳng chạy về phía hắn. Nàng búi tóc Song Nha kế, trên người mặc một bộ váy lưu vân hoàng sắc. Dáng người nhỏ bé cùng với một trương oa mặt lại càng khiến người yêu thích không thôi.
Đôi mắt màu tím trong veo mà sáng ngời, ánh lên vẻ mừng rỡ. Nữ hài lập tức thoát ly bên cạnh Phiên Thiên. Âm thanh cất cao như chuông reo:"Ca ca!!!"
**Bỏ phiếu nữ chính chết hiện tại là 5/5 a, ta cũng không biết làm sao bây giờ đây. Thôi thì thuận theo tâm trạng của ta đi. (。-_-。)