(6)
"Đế tôn, người đã được đưa đến." Lúc này, đám người Khinh Sát cũng đã tiến vào trong phòng. Mặc kệ đám hán tử đang không ngừng ngó ngược ngó xuôi, tràn đầy vẻ bất an kia. Khinh Sát chỉ cúi đầu đi đến bên cạnh Huyết Minh, thấp giọng báo cáo.
Thấy vậy, Huyết Minh cũng không có tỏ vẻ gì mà phất phất tay áo. Hai tay chắp ở sau lưng, sự chú ý của hắn, từ đầu đến cuối vẫn rơi vào trên thân của Quân Tam:"Cha a, người không phải là rất thích đem con trai của mình cho nam nhân cưỡi lắm hay sao? Nếu đã vậy, hôm nay ta liền hiếu kính người, giúp người thật tốt "hưởng thụ" nhân sinh tươi đẹp một chút a."
Nói xong, Huyết Minh liền bật cười khanh khách, bất động thanh sắc quăng cho Khinh Sát một ánh mắt. Mặc dù cách một màng sa, nhưng Khinh Sát cũng vô cùng hiểu rõ mà tiến về trước. Đi đến bên cạnh giường lớn của Quân Tam.
Ban đầu, khi nghe thấy cách Huyết Minh muốn "hiếu kính" bản thân, Quân Tam đã sớm sợ đến mất mật rồi. Bởi vì quanh năm đắm chìm trong ăn chơi sa đoạ, nên thể chất của ông cũng chỉ thuộc về hàng cặn bã. Cộng thêm khi nãy giãy giụa quá mức kịch liệt, sức lực của ông đã sớm về âm từ lâu. Căn bản không còn khả năng phản kháng nữa.
Nhưng là, khi xem đến thân ảnh của Khinh Sát không ngừng đi về phía đầu giường của mình. Theo bản tính tò mò, Quân Tam cũng lập tức ngước mắt nhìn theo. Sau đó, ông chỉ cảm thấy da gà nổi lên như mề đay. Một cảm giác bất an cũng lập tức hiện lên.
"Sợi nhuyễn tiên này, là do Tiểu Minh đặc biệt sai người đi chế tác riêng cho cha a. Nó đã được ngâm trong ớt một khoảng thời gian, đảm bảo sẽ để cho người tận hứng."
"Còn đây, cũng là đèn cầy đặc chế a. Khi cho người làm ra nó, bên trong sáp nến, Tiểu Minh cũng có thêm vào trong một chút Thiên Hội Tán. Lại nói, công hiệu của Thiên Hội Tán, chính là ăn mòn da thịt nha..."
"............"
Lúc này, Quân Tam mới phát hiện, trên đỉnh đầu của mình đúng là có kê một chiếc bàn gỗ dài. Bên trên đó, cũng đặt đủ loại đồ vật, nào là roi da, đế nến, côn sắt,... Với một kẻ ăn chơi già đời, thường xuyên đi vào nơi hoa liễu như Quân Tam mà nói. Ông biết rất rõ, những thứ này, là dùng để làm gì.
Nhưng là, theo Huyết Minh bắt đầu giới thiệu từng món đồ vật. Quân Tam liền không khỏi cảm thấy tê cả da đầu, hít vào một hơi khí lạnh. Những thứ này, nếu dùng vào trên cơ thể con người...thì sẽ ra sao đây?
"Được rồi, tất cả các ngươi đi lên "phục vụ" cho cha ta đi a. Nhớ kỹ, là phải tận tình vào..." Lần nữa vắt chéo chân ngồi về trên ghế. Huyết Minh liền đong đầy ý cười phân phó. Giống như những việc sắp diễn ra tiếp theo, khiến hắn cảm thấy vô cùng hào hứng.
Nghe thấy phân phó của Huyết Minh, Khinh Sát lập tức vâng dạ. Sau đó, nhanh chóng đi đến bên cạnh đám tráng hán kia, nhỏ giọng nói gì đó với bọn họ. Chỉ thấy, sau khi Khinh Sát nói xong, sắc mặt của đám hán tử liền tức khắc biến đổi khôn lường, vô cùng đặc sắc.
Cuối cùng, bọn họ vẫn là nhận mệnh. Từng người một bắt đầu bò lên giường của Quân Tam.
Có lẽ là nhận ra ý đồ của bọn họ, Quân Tam liền giống như là hồi quang phản chiếu. Không ngừng giãy đạp kịch liệt, miệng há to muốn gào thét. Nhưng cũng không thể phát ra được âm điệu nào.
Ở một bên, Khinh Sát đã cung kính cúi đầu. Dần dần lui ra khỏi phòng. Ngay khi y sắp mở cửa, sau lưng rốt cuộc mới truyền đến tiếng hét thảm thiết của Quân Tam. Kèm theo đó, là tiếng cười vui sướng phấn khích, không hề có ý thu liễm một chút nào của Huyết Minh.
Đây là lần đầu tiên, Khinh Sát bắt gặp một Huyết Minh điên cuồng không kiểm soát như vậy. Làm cho y, cũng sinh ra một tia e ngại.
Yên lặng đứng ở trước cửa phòng, bên trong cũng không ngừng truyền ra tiếng gào thống khổ của Quân Tam. Phải tầm hơn hai canh giờ sau ( 4h), âm thanh của Quân Tam mới dần dần yếu đi. Ngay cả tiếng cười của Huyết Minh, cũng chậm rãi im bặt lại.
Không còn nghe thấy tiếng động nào từ trên giường nữa. Kèm theo đó, là bộ dạng sợ hãi co rúm của một tên hán tử mắt hí đang cả người trần trụi, từ trên giường té xuống kia. Huyết Minh liền buông xuống tách trà trong tay, lạnh giọng hỏi:"Làm sao?"
"Đ...Đại...Đại...nhân...Ông...ta...chết rồi..." Nghe thấy tiếng nói âm tình bất định của Huyết Minh, mấy tên đại hán run lẩy bẩy nói ra. Bọn họ, đã bị dọa sợ không nhẹ.
Chết rồi?
Vốn đang vui vẻ vô cùng, sự hưng phấn của Huyết Minh giống như lại bị một xô nước lạnh dập tắt. Ngay tức khắc, hắn liền cả giận đem tách trà xanh thẳm ở trên bàn quăng xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Nhưng vài giây sau, gương mặt của hắn, bỗng dưng lại câu lên một nụ cười quỷ dị.
"Chết rồi thì sao? Ai cho các ngươi dừng lại a? Tiếp tục cho ta!"
Run rẩy, trong lòng của đám hán tử liền dâng lên vô tận sợ hãi. Ngay cả người chết cũng đều không buông tha. Rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì mà phải đối xử tàn nhẫn với ông ta như vậy a. Huống chi, theo xưng hô của vị đại nhân này, trung niên nhân kia, dường như còn là...cha hắn?
Dùng cả tay và chân bò về trên giường, nhưng khi nhìn đến thảm trạng hiện tại của Quân Tam. Thiết trụ đang đứng thẳng dưới thân của tên hán tử mắt hí này liền thoắt một cái, mềm nhũn. Mà không chỉ riêng gã, sáu tên tráng hán còn lại, cũng đều là tình trạng này.
**Cảm ơn NguyễnVănKiên đã đẩy KP cho Nhóc nhé!