Đối với câu hỏi của Huyết Minh, Quân Mặc chỉ vờ như không nghe thấy. Chăm chú cúi đầu nhặt cánh hoa đào, triệt để xem hắn như không khí.
Thấy vậy, Huyết Minh cũng không có một chút xấu hổ nào. Vô cùng tùy ý tựa lưng vào trên thân cây, chân vắt chéo. Mang theo ý vị mười phần chắc chắn nói ra:"Để ta đoán xem, ngươi nhặt mấy cánh hoa này để ủ rượu hoa đào có đúng không?"
Nghe xong lời này của Huyết Minh, động tác của Quân Mặc liền thoáng dừng lại một điểm. Sau đó, tiếng nói bình thản có phần khó hiểu rốt cuộc cũng từ trong miệng của hắn tràn ra. Chứng tỏ, hắn đã ngầm thừa nhận suy đoán của Huyết Minh.
"Làm sao ngươi biết được?"
"Ta có một câu chuyện xưa, không biết ngươi có muốn nghe hay không?"
Không có trả lời thẳng nghi vấn của Quân Mặc. Dù là hỏi ra câu hỏi, nhưng cũng không đợi đến biểu lộ của hắn. Huyết Minh đã bắt đầu không vội không chậm nói ra. Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, giống như là thật kể một câu chuyện xưa không liên quan đến mình.
"Ở trong một khu nhà nhỏ tồi tàn không chịu nổi. Có một cậu bé từ nhỏ đã hiểu chuyện. Cha của cậu, là một tên nghiện ngập thất bại, suốt ngày đòi tiền cũng như trút những trận đòn roi lên người cậu cùng nương của cậu. Mà a nương cậu, lại là một nữ nhân yếu đuối chỉ biết phụ thuộc vào nam nhân."
"Đối diện với cuộc sống khốn khổ này, cậu bé cảm thấy vô cùng mệt mỏi cùng bất lực. Cậu chỉ biết im lặng chịu đựng, chờ đợi từng ngày từng ngày trôi qua dưới sự tra tấn của cha mình, cũng như sự chế giễu và ánh mắt khinh thị của người đời..."
Âm thanh của Huyết Minh vô cùng rõ ràng, chậm rãi. Căn bản còn hay hơn mấy lão nhân kể chuyện xưa trong những tửu lâu khách điếm mà Quân Mặc đã từng nghe qua. Nhất là nội dung của câu chuyện này, lại càng khiến tâm của hắn liên tục co rút lại. Bởi vì, nhân vật chính trong truyện, căn bản là cùng hắn giống nhau như đúc.
"L...làm sao...ngươi..." Đợi khi Huyết Minh nói xong, Quân Mặc chỉ cảm thấy tiếng nói của mình giống như đã hoàn toàn mất đi. Từng chữ nói ra, đều nặng tựa Thái Sơn.
"Ta từng có một vị cố nhân. Hình dáng giống ngươi, tính cách như ngươi, bối cảnh lại cùng ngươi giống nhau như đúc. Từng cái cử chỉ, từng cái nhăn mày, đều không chút khác biệt."
Hắc ảnh của hắn, ngồi trên tán cây cao, áo choàng rũ xuống không trung, lộ ra một góc bạch y sạch sẽ. Gió thổi, cánh hoa đào rơi trắng xóa một khoảng trời. Một vài cánh hoa, lại vươn nơi y phục của hắn. Hoa lệ đến như vậy, lại mờ ảo đến như vậy. Giống như hắn, vốn dĩ đã không còn tồn tại giữa thế gian.
Trong giây phút hoảng hốt, Quân Mặc chỉ cảm thấy đáy lòng sinh ra một cảm giác vô cùng kỳ dị. Liếm lấy đôi môi khô khốc của mình, gian nan hỏi:"Cố nhân của ngươi...hiện tại...ra...sao rồi?"
Vẫn là một bộ dáng thoải mái không kềm chế được, ngay cả âm thanh của Huyết Minh cũng đều không có nửa điểm phập phồng nào. Trong thờ ơ, ẩn chứa hiu quạnh, trong hiu quạnh, lại hiện ra vô tận lạnh lùng:"Chết rồi."
Nghe thấy hai từ này nhẹ nhàng từ trong miệng của Huyết Minh nói ra. Quân Mặc đầu tiên là có điểm sững sờ. Sau đó, gương mặt tuyệt diễm của hắn liền trở nên tái xanh, ẩn chứa tức giận đem giỏ hoa đang nhặt dở của mình nắm lấy. Không quay đầu lại liền bỏ đi một mạch.
Giống như lường trước hành vi của Quân Mặc, Huyết Minh vẫn như cũ tựa đầu lên cây. Cũng không có liếc nhìn hắn ta một lần nào.
Một hơi đi thẳng về nhà, Quân Mặc liền suyễn khẩu khi, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại. Có chút mờ mịt, lại có chút giận dỗi ở trong ngôi nhà tranh tìm đến một cái rỗ tre nằm úp sấp. Từ từ đem rỗ mở ra, Quân Mặc liền đưa tay dịu dàng ôm lấy thứ ở bên trong.
Đó là một con thỏ trắng vô cùng xinh đẹp, nó là từ một tháng trước Quân Mặc đi qua núi Lịch Vĩnh nhặt được. Khi đó, trên người nó đã bị một mũi tên bắn trúng, suýt chút nữa liền mất mạng. Chính hắn đã ôm lấy nó chạy suốt nửa canh giờ để tìm lang trung băng bó vết thương.
Nhưng là, biết rõ tính khí của cha mình. Cho nên, mặc dù đem thỏ nuôi nấng, nhưng Quân Mặc cũng không dám đem việc này nói ra. Giấu trên giếm dưới.
Luồn tay qua hai chi trước của bạch thố, Quân Mặc liền nâng nó tới trước mặt mình. Vô cùng buồn bực, ánh mắt thất lạc bắt đầu cùng bạch thố tâm sự:"Thỏ con, ngươi nói xem, cái tên đó có phải là một tên điên có đúng không?"
"Trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp là người giống người như vậy chứ? Hắn rõ ràng là đang đùa bỡn ta mà. Không những vậy, hắn còn trù ẻo ta chết. Ngươi thấy có quá đáng hay không?"
"Lại nói a, hắn căn bản không phải là người tốt gì. Hắn giết nhiều người như vậy..." Nói đến đây, tâm tình của Quân Mặc không biết vì sao lại càng thêm suy sụp. Gương mặt thanh tú cũng theo đó xụ xuống, lướt qua một tia sầu não.
"Đúng vậy, hắn đã giết rất nhiều người..."
- --------------------------
Hai năm sau, Phiên Thiên gia.
Giữa sân viện cũ nát của Phiên Thiên lúc này, đã được đặt một bộ bàn trà bằng đá thô sơ. Với một cái bàn tròn to chừng hai thước cùng với hai cái ghế đặt đối diện nhau.
Một tay cầm lấy tách trà, một bên lại nhìn lấy bộ trà cụ nóng bỏng trước mặt mình. Dung mạo của Huyết Minh, liền bị một tầng khói nóng che lấy. Đem gương mặt tà tứ quá phận ít khi lộ ra ngoài của hắn, làm cho nhiều thêm một ít mờ ảo.
"Đế tôn!!! Đã sắp xếp xong rồi a."
**Thấy có bạn hỏi thăm truyện Tiểu Bạch Kiểm Dưỡng Thành, vậy sẵn đây mình xin thông báo luôn. Đợi khi truyện này khoảng 200 chương ( có được nhiều người đọc và chỗ đứng vững chắc.), mình mới có thể yên tâm bỏ bê truyện này đi chăm lo truyện kia được. ( Cũng không sợ không có người ủng hộ.)
**Theo dự đoán của mình, truyện Tiểu Bạch Kiểm Dưỡng Thành sẽ dài khoảng 300 chương. Khi đó, truyện này sẽ chỉ đi được nửa chặng đường.