(8)
Chưa đợi Quân Mặc dứt lời, thì bên cạnh Huyết Minh liền vang lên một âm thanh nữ nhân chói tai. Nhưng là, ngay cả mắt cũng không ghé, Huyết Minh vẫn vân đạm phong khinh đứng đó. Chờ đợi Quân Mặc lấy màn thầu cho mình.
Lúc này, ba người, một nam, một nữ trung niên, cùng với một cái thiếu nữ trẻ trung cũng xuất hiện ở kế bên Huyết Minh. Rõ ràng là người cùng một gia đình với nhau. Người mặc y phục sang quý, trên hông lại đeo theo một thanh bội kiếm, rõ ràng không phải dân thường.
Giống như không nhìn thấy Huyết Minh, ba người bọn họ cũng đi thẳng về phía sạp hàng của Quân Mặc. Quăng ra một thỏi bạc vụn liền gọi 3 cái bánh bao, tiền thừa lại cũng xem như cho hắn. Nhưng là, bộ dạng mũi hướng lên trời kia của bọn họ, rõ ràng là giống như đang bố thí cho ăn mày.
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng Quân Mặc vẫn là thành thành thật thật gói bánh lại cho bọn họ. Ngay khi hắn vừa đưa túi giấy ra, thiếu nữ kia đã trực tiếp đem nó giật phăng đi. Ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc hắn liền bắt đầu lấy ra một cái bánh bao ăn lên.
"Ài, đói chết ta rồi a. Phụ thân, mẫu thân, tất cả đều là tại các ngươi. Khi khổng khi không lại kéo ta đi giành phượng hoàng gì gì đó. Rốt cuộc ngay cả nửa điểm tiện nghi cũng đều không chiếm được."
"Được, được, là do chúng ta sai a. Tiểu bảo bối, chúng ta cũng không lường trước được, ở đó còn có tu sĩ Kiếm sĩ cảnh a. Dù sao ba người chúng ta cũng vừa mới ngưng khí thành binh thôi..."
"........."
Hờ hững lướt qua gia đình này, Huyết Minh lại lần nữa bước đến trước quầy bán của Quân Mặc. Thấy thế, Quân Mặc cũng liền vội vàng gắp lấy cho Huyết Minh một túi lớn màn thầu. Tươi cười nhợt nhạt nói:"Cảm tạ ngươi a, ta biết ngươi là người tốt. Nhưng là, ta cũng không thể trắng trợn lấy bạc của ngươi được..."
Cũng không đáp lời, Huyết Minh chỉ đưa tay tiếp nhận túi giấy. Nhưng là, ngay khi hắn sắp sửa đem nó tiếp được thì một cánh tay nhỏ xinh lại trực tiếp đụng tới. Làm bàn tay của Quân Mặc bị hất đến run lên, túi giấy cũng không giữ chặt được, rơi vào khoảng không.
"Cái đồ đáng chết nhà ngươi, bánh bao ngươi làm kiểu gì vậy a, dở chết đi được. Bánh bao này mà là để cho người ăn hay sao? Là để cho bổn tiểu thư ăn hay sao?"
Lúc này, chỉ thấy thiếu nữ ban nãy là đang hùng hùng hổ hổ đi đến trước sạp của Quân Mặc. Gương mặt vốn đã không xinh đẹp, nay lại càng trở nên xấu xí vặn vẹo. Trên mặt đều là một mảnh chán ghét cùng tức giận, chỉa tay vào mặt của Quân Mặc liền là một trận cuồng hống.
"Bịch..." Nhìn thấy túi giấy rơi xuống mặt đất, mấy chiếc màn thầu trắng nõn ở bên trong cũng theo đó lăn ra ngoài, dính đầy đất cát. Gương mặt của Huyết Minh liền không khỏi sa sầm lại. Nhưng là, hắn vẫn không nói lời nào, cúi người muốn đem màn thầu nhặt lên.
Ngay khi hắn sắp chạm tới thì một cặp hài và giày bỗng dưng lại xuất hiện ở trước mắt hắn. Không có nửa phần chần chừ, đem túi giấy cùng vài cái màn thầu kia đạp dẹp.
Nhưng là, chủ nhân của hai đôi chân này, căn bản giống như cũng không có để tâm đến mấy cái màn thầu rẻ mạt kia, mà chỉ vội vàng đi đến bên cạnh thiếu nữ. Cùng nàng ta hợp lực với nhau. Không những vậy, nam nhân trung niên kia còn đem cả quầy hàng của Quân Mặc đều đạp đổ. Nhất thời, bánh bao, màn thầu, nơi nơi đều là.
Lần này, quanh thân của Huyết Minh đã tràn ra cảm giác bạo tạc cùng với sát khí trùng thiên. Phảng phất như sắp hóa thành thực thể, khiến cho ba kẻ đang mắng chửi hăng say kia không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Các người...rõ ràng là cố tình gây sự!"
"Nè, ngươi giảng đạo lý một chút đi. Cái bánh bao dở tệ kia của ngươi làm cho nữ nhi của ta khó chịu đó."
"Đúng vậy, ta không đánh ngươi là may lắm rồi. Cho mặt mà không....Aaaaaa..."
"..............."
Vốn dĩ bọn họ còn đang không ngừng công kích Quân Mặc, thậm chí cái phụ nhân kia còn đem hắn xô ngã ra đất. Khiến hắn cảm thấy hai tay đau xót, giống như bị phá da.
Thế nhưng, vẫn chưa để Quân Mặc kịp phản ứng thì từng tiếng hét thảm nối tiếp nhau vang lên kia, liền không khỏi khiến hắn ngẩng đầu nhìn lên. Không kịp phòng bị, một luồng máu tươi nóng hổi bỗng dưng lại văng lên mặt của hắn, ẩm ướt mang theo mùi vị tanh tưởi. Khiến hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy lúc này, hai cái trung niên nhân kia, hai chân đã bị chặt đứt nằm sõng soài trên mặt đất. Máu tươi thấm đẫm mặt đường. Mà hai người bọn họ, là đang không ngừng tru tréo. Giãy giụa muốn ôm lấy hai chân bị đoạn đến tận đùi của mình.
"Ban nãy, là bốn cái chân chó này của các ngươi, giẫm lên màn thầu của ta?" Trong tay cầm lấy Hy Tà kiếm, huyết tinh không ngừng theo thân kiếm chảy xuôi. Máu tươi của bọn họ, Hy Tà kiếm đã sớm không thèm ăn.
Mà Huyết Minh bây giờ, liền giống như một cái ác quỷ, sát khí nồng nặc, giọng điệu âm u nói ra. Phảng phất, hai sinh mạng trước mặt này đối với hắn mà nói, cũng chỉ giống như là hai con chó dại ven đường.
Đối diện với bộ dạng tu la lệ quỷ kia của Huyết Minh, cộng với thiết kiếm đẫm máu kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng "leng keng" kia của hắn. Hai cái trung niên nhân này chỉ cảm thấy linh hồn đều thật sâu bị trùng kích. Không ngừng dùng khuỷu tay chống người lùi về sau.
"Đừng... Tha mạng... Ta không phải cố ý..."
**Quy Tắc Bạo Chương KTB:
- -Top 5: Bạo 10 chương. ( cái top 5 này cứ mơ tiếp đi...)
- -Top 10: Bạo 9 chương.
- -Top 20: Bạo 8 chương.
- -Top 30: Bạo 7 chương.
- -Top 40: Bạo 6 chương.
- -Top 50: Bạo 5 chương.