"Vân Ninh, kẻ này là một nữ nhân có chút tiểu thông minh, nhưng dã tâm lại quá lớn, không phải là vật trong ao. Về phần Vân Hinh, nàng ta có lòng trung thành. Thế nhưng, nàng ta lại là một người không có chủ kiến, dễ bị người khác làm lung lạc suy nghĩ. Không đáng được trọng dụng."
Nghe thấy lời giải thích không chút phập phồng của Huyết Minh. Sở Vân liền thở dài một hơi. Quả nhiên, đúng như trong suy nghĩ của nàng, chủ thượng từ lâu đã dự đoán đến việc bọn họ sẽ phản bội người, cho nên mới có thể bình chân như vại.
"Chủ thượng, vậy thì hai viên tẩy tủy đan kia..."
Bật cười, Huyết Minh không khỏi nheo mắt lại mà khẽ liếc nhìn bên trong không gian hệ thống. Dưới sự kinh ngạc khôn cùng của Sở Vân, hắn mới tràn đầy đắc ý mà cười nhạt.
"Là giả a. Đó chỉ là hai viên Bồi huyết đan vô cùng tầm thường mà thôi. Hai viên tẩy tủy đan thật vẫn còn đang ở trên người của ta đây. Đợi ngày tụ họp, ta sẽ đem chúng đưa cho Y Trân cùng Lãnh Kỳ."
Thế nhưng, không để cho Sở Vân tiếp tục đề tài này. Huyết Minh chỉ là nhướng mày, có điểm hiếu kỳ dò hỏi:"Sở Sở a, ta có cảm giác, ngươi giống như là mạnh hơn rồi a. Tu vi so với ta lại càng cao thâm mạc trắc."
Đối với sự ngạc nhiên tò mò của Huyết Minh, Sở Vân cũng là không có ý định giấu giếm. Vì thế, nàng liền vô cùng thẳng thắn mà đem mọi chuyện giải thích cho hắn nghe. Khiến cho tâm tình của hắn không khỏi trở nên vô cùng tốt.
Từ khi cùng Huyết Minh từ biệt, Sở Vân đã một đường lang bạc theo sau xe ngựa của đám người Lãnh Hàn. Trong thời gian này, nàng cũng bắt đầu quan sát Dưỡng hồn tháp mà hắn tặng cho. Sau đó lại sinh ra một ý tưởng to gan, đó là đem cơ thể mình dung hợp với Dưỡng hồn tháp.
Nhưng làm Huyết Minh khó tin chính là, Sở Vân lại thật sự thành công, đem bản thân luyện chế thành một toà Dưỡng hồn tháp sống. Không những vậy, nàng còn đem đám quỷ nô được hắn luyện chế ra đều hấp thụ hết. Khiến cho tu vi của nàng nhanh chóng tăng vọt, đột phá Kiếm tiên cảnh. Cao hơn Huyết Minh hai đại cảnh giới. Có thể đạp không mà đi. Đương nhiên, cũng chỉ có thể đạp không không cao hơn mặt đất quá 2 trượng.
Đối với việc tu vi của Sở Vân trở nên cao hơn mình, Huyết Minh là một điểm lo lắng cũng không có. Bởi vì hắn rất tự tin, cho dù có là đại la thần tiên đi nữa. Chỉ cần uống vào một giọt Cực viêm huyết mạch. Thì đời này, sinh mệnh của kẻ đó cũng sẽ vĩnh viễn nằm trong tay của hắn. Tùy hắn định đoạt.
"Chủ thượng, thật ra ta vẫn còn có một điều không hiểu. Nếu người đã biết trước hai tỷ muội bọn họ sẽ phản bội, vậy thì tại sao người lại phải tốn công sức bảo chúng ta đi theo dõi bọn họ a?
Càng nghĩ, Sở Vân lại càng thêm đau đầu rồi hỏi Huyết Minh. Dù sao, với trí thông minh đáng thương của nàng, muốn tự nghĩ cũng sẽ nghĩ không ra.
Nể mặt Sở Vân có tính tự giác cũng như không có làm bản thân thất vọng. Huyết Minh liền cười nhạt một tiếng, cũng không có trách nàng hỏi nhiều:"Từ đầu đến giờ, người ta muốn thăm dò, chưa từng là tỷ muội bọn họ a."
Nói xong, cũng không quản Sở Vân phản ứng ra sao. Huyết Minh đã trực tiếp cùng nàng cắt đứt liên hệ. Khiến cho nàng không khỏi cảm thấy mồ hôi lạnh lâm li, trái tim phanh phanh nhảy lên.
Nếu từ trước đến giờ, người mà hắn muốn thăm dò không phải là tỷ muội Vân gia. Vậy thì...
Thứ mà hắn muốn thăm dò, chính là lòng trung thành cùng hiệu quả làm việc của bốn người bọn họ.
Nghĩ đến đây, Sở Vân không khỏi thở phào một hơi. Cũng còn may, biểu hiện của nàng xem ra cũng không có khiến hắn thất vọng a.
- --------------------------
Lúc này, Trác Thiên Hạo đang dùng một mặt tò mò nhăn nhó liếc nhìn Huyết Minh. Mặc dù biểu tình trên mặt của hắn là giấu dưới lớp áo choàng. Nhưng là, Trác Thiên Hạo cư nhiên lại có một loại cảm giác, hắn đang thất thần.
Vì thế, Trác Thiên Hạo liền bất động thanh sắc, dời tay về phía chuôi kiếm. Không nhanh không chậm nắm lấy nó, hơi nhấc khỏi bao kiếm. Thế nhưng, khi lưỡi kiếm lộ khỏi không khí chưa đến 1 phân thì cạch. Trường kiếm của hắn lại lần nữa chui về trong vỏ.
Theo sau đó, tiếng nói tràn đầy kinh hách cùng phẫn nộ của Trác Thiên Hạo cũng lập tức vang lên:"Khốn kiếp, ngươi làm gì!!!!"
Lúc này, một tay của Huyết Minh là đang đè lại bàn tay của Trác Thiên Hạo. Tay còn lại thì nhẹ nhàng đem trường kiếm của hắn đoạt đi. Chỉ thấy bao kiếm này là có màu hoàng sắc, vô cùng nhẹ, phía chuôi kiếm lại có đeo một nút thắt bình an. Trên vỏ kiếm lại là hai chữ "Hạo Nhiên" tràn đầy bá khí cùng phóng khoáng, giống với chủ nhân của nó.
Người tu tiên thường có câu, kiếm còn người còn, kiếm tẫn người vong. Một thanh kiếm còn chứng minh cho thân phận và địa vị của một tu sĩ, thấy kiếm như thấy người.
Nhìn lấy kiếm của bản thân cư nhiên lại bị Huyết Minh đoạt đi, gương mặt của Trác Thiên Hạo liền trướng đến xanh tím, đôi mắt hằn lên tơ máu, rõ ràng là tức giận không nhẹ. Thế nhưng, dù hắn có tức giận thế nào thì hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết Minh đem Hạo Nhiên kiếm của hắn đeo vào bên hông.
"Bảo bối, ngươi không an phận a. Xem ra, thanh kiếm này vẫn là gửi ở chỗ của ta đi..." Mặc dù khó hiểu vì sao Trác Thiên Hạo lại phản ứng kịch liệt như vậy. Nhưng Huyết Minh vẫn là một mặt mỉm cười đi về trước.
Nhớ tới gương mặt hết xanh lại đỏ như cột đèn giao thông của Trác Thiên Hạo. Huyết Minh không khỏi cảm khái một điều, nam chính, đúng là một cái so một cái lại càng thú vị a.
**Kịch trường nho nhỏ:
- -MC: Sau đây, xin phỏng vấn các vị nữ chính đã xuất hiện của chúng ta a. Các ngươi hãy bày tỏ suy nghĩ của mình về nam chính - Huyết Minh bằng một câu súc tích, ngắn gọn nhất có thể đi.
- -Lãnh Kỳ: Đỉnh thiên lập địa!
- -Y Trân: Ôn nhu dịu dàng.
- -Ân Như Tuyết: Tiểu đáng thương.
- -Sở Vân: Ánh sáng của đời ta.
- -Hứa Tiểu Đoá: Trẻ con bướng bỉnh.
- -Hệ thống: Biến thái có IQ cao và nhan giá trị nghịch thiên!!!
- -Chúng nữ chính khác: /Cầm kiếm, xoắn tay áo/
- -Hệ thống:.... Các ngươi đều bị ký chủ tẩy não hết rồi. /anh anh anh/