Lời nói của Trác Thiên Hạo vừa dứt, chỉ thấy đám người Minh Nhật tông cũng đều giống như gặp phải quỷ mà đồng loạt lùi về phía sau, cách ly khỏi Huyết Minh.
Hôm qua, trước khi gặp phải thú triều. Đám người bọn họ cũng đã nhận được tin tức từ tông môn truyền đến. Bảo bọn họ rút người trở về, bởi vì Ma thần xuất hiện ở U Ám Sâm Lâm này.
Lúc đó, bọn họ cũng là một trong số những người hò hét trừ yêu diệt ma. Nhưng không ngờ rằng, bây giờ, bọn họ cư nhiên lại gặp phải chính chủ rồi.
Đối với câu hỏi của Trác Thiên Hạo, Huyết Minh cũng không có đáp lời, chỉ xem như là ngầm thừa nhận. Liếc nhìn tấm áo choàng màu đen có thêu hình mặt trời trên người của bọn họ. Huyết Minh liền cười nhạt hỏi:"Ồ, các ngươi là người của Minh Nhật tông?"
Lúc này, không biết lấy can đảm từ đâu. Một tên đệ tử gương mặt phổ thông, bộ dạng hách dịch liền lập tức hừ lạnh một tiếng mà nhỏ giọng lẩm bẩm:"Cũng chỉ là một tên ma tộc bị người người đuổi đánh như chuột chạy qua đường mà thôi... Lên mặt cái mẹ gì."
Thế nhưng, gã cho rằng âm thanh của mình đã hạ xuống rất nhỏ. Thế nhưng, gã lại quên mất một điều. Ở một nơi yên tĩnh đến kim rơi đều nghe thấy như thế này, âm thanh của gã căn bản liền giống như là tiếng chuông reo vậy. Khiến cho những người khác không khỏi thay gã toát mồ hôi hột.
Quả nhiên, khi nghe thấy lời này, ý cười trên môi của Huyết Minh cũng liền trở nên lạnh dần. Nâng lên cánh tay, Hy Tà tiên liền lập tức lao về phía của gã. Chỉ để lại một đạo tàn ảnh hồng sắc lướt qua mắt của những người ở đây.
Chỉ nghe, theo một tiếng hét thảm của tên đệ tử đó vang lên. Đợi khi mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang thì gã lúc này đã hóa thành một quả cầu thịt bị xoắn nát. Khiến đám người Minh Nhật tông ở xung quanh không khống chế được mà lùi về sau vài bước, gương mặt cũng trở nên xám xanh.
"Vốn dĩ nghe nói Minh Nhật tông các ngươi nổi tiếng về lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ có thế mà thôi. Một cái a miêu, a cẩu cũng dám tiếp lời của ta hay sao?"
Không quản bọn họ nghĩ gì, Huyết Minh chỉ đem Hy Tà tiên thu hồi lại. Sau đó mới đảo mắt đánh giá bọn họ, hừ lạnh một tiếng:"Trong các ngươi, ai là người đứng đầu đây a?"
Giận tím mặt, Trác Thiên Hạo liền từ sau đám người tiến về phía trước. Hai bàn tay cũng nắm chặt vào nhau. Từ khi trở thành đệ tử Minh Nhật tông đến giờ, người khác gặp bọn họ đều là cung kính có thừa. Khi nào lại phải chịu khinh khi đến như vậy? Nghĩ thế, Trác Thiên Hạo liền không khỏi lớn tiếng quát.
"Ngươi đừng hiếp người quá đáng!!!"
Thế nhưng, lời này của hắn vừa dứt, Hy Tà tiên liền lập tức lao về phía hắn. Đánh thẳng vào trên lưng của hắn, đem hắn hất đến ngã sấp xuống mặt đất. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy trên lưng đau xót, y phục cùng một tảng lớn da thịt cũng đều bị kéo rách, máu thịt giàn giụa.
Nhưng là, ngay khi Trác Thiên Hạo vừa chống tay định ngồi dậy thì "cạch cạch", tiếng bước chân hữu lực liền vang lên ở bên tai của hắn. Một đôi giày vải đen cũng liền theo đó giẫm lên trên mặt. Đem đầu hắn ép sát xuống đất, đau đớn khôn cùng.
Kế tiếp, thanh âm châm chọc của Huyết Minh cũng liền đi theo vang lên, giống như từng thanh dao găm ghim chặt vào trong lòng của Trác Thiên Hạo. Đem niềm kiêu hãnh của hắn cũng đều đạp ở dưới chân.
"Khinh người quá đáng thì đã sao a? Ngươi lại có thể làm gì ta đây? Giết ta, ngươi làm được sao? Đánh ta, ngươi đánh lại sao? Còn cắn ta?..."
"Xin lỗi, ngươi còn không có bản lãnh đó đâu."
Nghe thấy lời này của Huyết Minh, ngay cả Hồng Đỉnh cùng Ôn Văn cũng đều có chút không thể nhịn được mà tiến về trước vài bước. Nếu không phải bởi vì linh lực của bọn họ bị kìm hãm không thể huy động được thì bọn họ đã sớm cùng hắn sống chết một phen rồi.
Đương nhiên, dị dạng của hai người bọn họ, Huyết Minh là nhìn ở trong mắt. Vì vậy, hắn liền lập tức đem uy áp của mình thả ra ngoài. Lúc này, tám người Minh Nhật tông, bao gồm cả Ôn Văn cùng Hồng Đỉnh cũng đều cảm thấy trên vai nặng trĩu, khí huyết cuồn cuộn. Hai chân như đổ chì mà không ngừng trĩu xuống, "bịch bịch", đầu gối cũng va vào nền đất. Quỳ xuống trước mặt của Huyết Minh, mồ hôi đầy đầu.
Thấy vậy, Huyết Minh liền lập tức tán thưởng mà vỗ tay vài cái. Không nhanh không chậm tán dương bọn họ:"Đúng vậy đúng vậy, đây mới là tư thế chính xác cần phải làm khi nói chuyện với ta a."
Lúc này, tám người Minh Nhật tông chỉ cảm thấy vô cùng khuất nhục. Nhưng càng nhiều hơn lại là sợ hãi. Cái tên Ma thần này chỉ mới xuất thế được bao lâu thôi a, tu vi cư nhiên lại kinh khủng đến như vậy.
Nhìn đến bộ mặt ẩn nhẫn, gân xanh nổi đầy đầu cùng với hai bàn tay đang hung hăng siết lại của bọn họ. Huyết Minh liền tựa cười như không cười mà nâng tay, ở trên lưng của mỗi người bọn họ đều quất cho một roi. Bàn chân cũng liền đè nặng, ở trên mặt của Trác Thiên Hạo ra sức chèn ép.
"Đúng vậy, các ngươi tốt nhất đều nhẫn cho ta. Nhẫn không được cũng phải nhẫn. Nếu là ở bên ngoài đại lục, ta có lẽ còn sẽ lo sợ Minh Nhật tông các ngươi."
"Nhưng ở đây là Ma thần chi mộ a, cho dù lão tổ tông của các ngươi có đích thân đến đây đi nữa. Thì hắn cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân của ta mà thôi."
"Cho nên, đừng dại dột chơi đùa với lửa a. Sẽ chết đó."
**Chúc mừng truyện đạt 100 chương nha. Moa moa, tự nhiên thấy yêu tác giả ghê. (๑・ω-)~♥”
**Tiểu kịch trường:
- -Nhóc: A Minh, mức độ chọc chó + tìm đường chết của ngươi đúng là ngày càng thâm hậu nga.
- -Huyết Minh: Quá khen.
- -Nhóc: Nhưng là, ngươi là nam chính, đừng có khiến ta sinh ra một loại ảo giác ngươi là vai ác có được hay không?
- -Huyết Minh: Ngươi đừng nói bậy, ta là vai ác.
- -Nhóc: Không phải, ngươi...
- -Huyết Minh: Ta không nghe, ta không thấy, ta không biết. Ngươi im đi!!!
- -Nhóc:.........