Cố Lưu Ly nhận ra một cơn sóng trào dâng trong lòng, cô cảm nhận được sự chân thành của Mộ Khiếu Thành liền có cảm giác tội lỗi, Cố Lưu Ly nghi ngờ nếu bọn họ đã gọi anh một tiếng Vương chủ còn kính trọng anh như vậy thì người đàn ông này chắc chắn là một người nói được làm được nhưng liệu anh có thể là người mà cô có thể tin tưởng không?...
“ Tôi có thể tin anh được không? “
“ Tôi sẽ không làm em thất vọng “
Câu này của Mộ Khiếu Thành đã hoàn toàn thuyết phục được Cố Lưu Ly, cô quyết định sẽ một lần trao cho anh cơ hội, một lần ‘ thử lòng ‘ anh.
Cố Lưu Ly nhìn khẽ gật đâu, Mộ Khiếu Thành liền nảy lên ý cười trong đôi mắt đỏ chói kia.
...
Ngay sau đó Mộ Khiếu Thành cho người đi đến nhà của Cố Lưu Ly mang hết tất cả quần áo, thuốc cũng như dược liệu cùng vào món đồ cần thiết mang đến Hàm Viên
Năm người đi hết căn phòng này đến căn phòng khác mà Cố Lưu Ly vẫn chưa chọn được căn phòng mà mình thích ở đây trang trí phòng ngủ không khác gì tổ cho quạ cái gì mà màu gạch đen thui còn có hình đầu lâu, rồi sư tử, ngà voi,...kiểu này tối ngủ chắc chắn cô sẽ gặp ác mộng. Cố Lưu Ly chợt dừng chân mấy người đi theo sau cũng xém chút va vào nhau, cô quay ngoắc người hấc cao mặt nhìn Mộ Khiếu Thành, mạnh dạn mà nói ra.
“ Tôi quyết định rồi, sẽ ngủ ở phòng của anh“
Bốn người sửng ra ngơ ngác mà nhìn Cố Lưu Ly, bọn họ không nghĩ còn có người có gan to như vậy lại muốn ngủ cùng với Mộ Khiếu Thành còn nói với chất giọng cao ngạo, tự tin như vậy, Cố Lưu Ly này rốt cuộc là người phụ nữ thế nào đến cả mấy người này đã đi theo anh lâu như vậy còn phải cảm thán cô vì sự mạnh mẽ của mình.
Mộ Khiếu Thành nheo híp mắt tiến lại đối diện gần cô thêm vài xen ti mét, ánh mắt như mang ý dọa nạt cô, giọng khàn đặc
“ Em chắc chắn chưa?, sẽ không hối hận? “
“ Sẽ...không...hối...hận “, Cố Lưu Ly nhấn mạnh từng chữ đáp lại anh
Cố Lưu Ly không sợ trời không sợ đất càng không tin Mộ Khiếu Thành có thể đụng vào mình, cô cũng không phải muốn ngủ cùng anh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ai bảo mấy căn phòng này xấu quá chỉ có phòng ngủ của anh mới thật sự giống cái phòng ngủ. Mộ Khiếu Thành nắm lấy tay người phụ nữ kéo cô đi nhanh về phòng mình, hai người ngồi ở bộ bàn gỗ đợi Sở Dao sắp xếp lại quần áo của Cố Lưu Ly vào tủ đồ, cái tủ to lớn được chia làm hai một bên là quần áo của anh, một bên là quần áo của cô, những thứ của cô đều được sắp xếp ngay ngắn trong phòng anh, ba người nhìn nhau bây giờ bọn họ chắc đang nghĩ Mộ Khiếu Thành cùng Cố Lưu Ly như một cặp vợ chồng mới cưới nhưng chuyện bọn họ không tin nhất chính là Mộ Khiếu Thành lại đồng ý cho cô ngủ cùng phòng với mình. Còn thuốc và dược liệu thì được đặt trong phòng dược liệu riêng của Mộ Khiếu Thành.
Cố Lưu Ly cảm thấy vui vẻ vô cùng chỉ cần có phòng đẹp đồ ăn ngon thì có thế nào cô cũng chịu. Xong xuôi ba con người đứng thành hàng ngay trước mặt hai người nhìn Cố Lưu Ly ngổn ngang ngồi bên cạnh Mộ Khiếu Thành tỏa ra một thần khí không ai có được, có cảm giác như đây là bà chủ tương lai của mình.
Mộ Khiếu Thành đảo mắt kiểm tra lại mọi thứ sau khi đã thấy hài lòng mới cất giọng
“ Được rồi, Sở Dao, Mạn Hương hai người trở về làm việc đi, Lang Tử chuẩn bị cho ngày mai "
“ Vâng, Vương chủ “
Cố Lưu Ly đứng phốc dậy vứt con thỏ bông của mình sang một bên vội nắm lấy tay Mạn Hương
“ Chị đi đâu? “
“ Lưu Ly, Thái Sơn Vương có rất nhiều chuyện phải giải quyết, Mạn gia cũng không ít chuyện, bình thường chị đều sẽ ở Mạn gia, chỉ khi nào có lệnh của Vương chủ chị mới đến đây “
“ Vậy chị không ở đây ?“
Cố Lưu Ly có chút không nỡ, cô cứ nghĩ bọn họ đều ở lại Hàm Viên, không ngờ sau khi nghe Mạn Hương giải thích cặn kẽ mới hiểu ra, chuyện Thái Sơn Vương bọn họ đều do bốn gia tộc lớn đứng ra giải quyết mà Mạn Hương lại là một trong ba người đứng đầu nên cô cũng có vô vàn việc ở ngoài kia, Hàm Viên này nếu không có lệnh thì chỉ có Lang Tử và Mộ Khiếu Thành cùng hơn tám mươi hầu nhân cùng vệ sĩ mới ở đây, vậy là chỉ còn cô ở lại với đám đàn ông này.
“ Lưu Ly, không sao đâu, Hàm Viên rất an toàn hơn nữa có Vương chủ sẽ không ai bắt nạt em đâu “
“ Em đâu sợ bị bắt nạt, ai có thể bắt nạt được em, chỉ là không có chị nên hơi buồn “
Cố Lưu Ly mím môi mè nheo với Mạn Hương, hai người họ nếu không gặp thì thôi đã gặp thì dính lấy nhau không rời.
...
Sau khi bọn họ rời đi hết bên ngoài trời cũng đã rực lên những tia nắng của ngày mới, Cố Lưu Ly mệt mỏi nằm trên chiếc giường lớn nó thoải mái đến mức đã nằm lên liền không muốn rời đi. Cố Lưu Ly sau khi ngủ say rồi Mộ Khiếu Thành cũng rời phòng, đi xuống dưới nhà đã có người đang đợi sẵn giữa sảnh
Mộ Lãng Nghệ ngồi trên chiếc xe lăn đằng sau là một người đàn ông trung niên khác đang đứng với dáng vẻ nghiêm cẩn, vừa nhìn thấy Mộ Khiếu Thành liền nở nụ cười trông rất hớn hở
“ Anh hai, lâu quá không đến thăm anh mong anh không trách em "
Mộ Khiếu Thành hoàn toàn không thèm để tâm đến Lãng Nghệ, anh lạnh lùng đi đến ngồi ở cái ghế lớn hơi nghiêng đầu mân mê những ngón tay mình, thái độ này khiến Mộ Lãng Nghệ có chút không vui cũng hơi ngượng ngạo tự mình cười một tiếng, sau tiếng cười đó Mộ Khiếu Thành mới lãnh đạm nói
“ Đến đây làm gì?, tôi không cần cậu thăm hỏi,…không thấy cậu tôi còn sống khỏe hơn đó, về đi “
Mộ Lãng Nghệ là anh em cùng mẹ khác cha của Mộ Khiếu Thành, năm đó mẹ của anh vì ham mê tiền bạc, thèm khát hư vinh mà bỏ cha anh ngoại tình với người đàn ông khác nhưng không ngờ tên đàn ông đó là một tên cặn bã còn tàn ác vô cùng sau khi bà ta sinh ra Mộ Lãng Nghệ ông ta trở nên vô tình hơn, bên ngoài thì gái gú về nhà sẽ đánh đập bà ta không thương tiếc, cuối cùng không chịu nổi mà mang Mộ Lãng Nghệ trốn về tìm lại cha của Mộ Khiếu Thành, cha của anh vẫn luôn yêu thương bà ta nên đã chấp nhận Lãng Nghệ còn dùng chính họ mình đặt cho cậu ta.
Hai người cách nhau năm tuổi vào ngày mưa to gió lớn đột nhiên Mộ Khiếu Thành có thêm một người em trai anh không chấp nhận được chuyện này nên bao năm qua luôn xem Mộ Lãng Nghệ là người xa lạ.
***