Cố Lưu Ly tỉnh giấc mắt còn chưa mở đã nôn ra một phốc máu độc xuống nền nhà, ôm ngực mình ho khụ khụ, bất tỉnh thì thôi một khi tỉnh lại cơn đau ập đến ê ẩm toàn thân, bây giờ ngoài bản thân ra cô không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác cũng không nhận ra sự tồn tại của Mộ Khiếu Thành, đôi mắt đỏ trong bóng tối đang lạnh lùng dõi theo cô.
Mạn Hương cũng đã quay lại, dùng hết sức bình sinh chạy vào thật nhanh nhìn Cố Lưu Ly nằm sấp trên giường không nôn ra máu mà quên mất sự có mặt của Mộ Khiếu Thành, Mạn Hương đỡ lấy Lưu Ly lấy ra từ trong cái túi nhỏ một ống thuốc màu đỏ tươi, ríu rít đến run cả hai tay
“ Lưu Ly, mau uống thuốc, uống đi,...Lưu Ly không sao rồi đúng không? “
Cố Lưu Ly nốc ống thuốc thẳng vào miệng mình, cô nằm trong vòng tay Mạn Hương thở mạnh lúc ánh mắt cô hướng về phía bộ bàn gỗ cách đõ hơn mười bước chân, bóng dáng người đàn ông đang ngồi hiện ra lúc mờ lúc ảo trong tình hình hiện tại mắt cô trở nên mờ mịt không nhìn rõ được thứ gì, Mạn Hương cơ thể đầm đìa mồ hôi nhỏ giọt xuống ga giường bao năm qua cứ đến ngày này không phải Hoắc Kiến Quân thì là Mạn Hương lo lắng chăm sóc cho Cố Lưu Ly nhưng tên đàn ông đó lại thấy ghê tởm cũng chỉ có Mạn Hương mới thật lòng yêu thương cô, Cố Lưu Ly từ từ ngồi dậy sau khi thuốc vào người cô đã thấy đỡ đi được phần nào màu da cũng đang biến đổi dần, Lưu Ly cười lạnh, khóe môi nhẹ mấp máy
“ Mạn Hương, chị không thấy ghê tởm em sao?, chị không sợ căn bệnh này của em à? “
“ Nói bậy, chị lo lắng cho em còn không hết sao có thể có suy nghĩ đó được, Lưu Ly em không sao rồi đúng không? thật may, thật may quá chị còn mang theo một ống để phòng ngừa đây nếu em cần hãy uống thêm“
Mộ Khiếu Thành tỏa khí lạnh khiến người ta rét đến run người, hừng hực sát khí đi lại chỗ hai người phụ nữ, cất giọng thâm trầm
“ Thuốc này là gì? “
Anh giật mạnh cái ống sau khi mở nút nhỏ trên đầu ống rồi đưa đến mũi ngửi qua một lần, Mộ Khiếu Thành bị mùi tanh cùng mùi đắng làm cho anh nhíu cặt hai bên cánh mày, anh trừng mắt nhìn Mạn Hương, gằng giọng
“ Là máu người “
Mạn Hương đặt Cố Lưu Ly tựa lưng vào giường rồi bước ra quỳ xuống trước mặt Mộ Khiếu Thành từ từ giải thích
“ Lưu Ly em ấy mắc một căn bệnh lạ vào ngày trăng tròn hằng tháng bệnh sẽ tái phát đây là thuốc do em ấy tự điều chế bằng máu người và một vài dược liệu khác, Vương chủ cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội cứu mạng em ấy “.
Mộ Khiếu Thành không rời mắt khỏi Lưu Ly, anh từ lúc bế cô trên tay đã nhận ra đây là người phụ nữ đêm qua đã cứu mình, không đúng phải nói là từ lúc anh nhìn thấy ấn sư đã nhận ra cô rồi chỉ là vì không thấy rõ được khuôn mặt sợ người phụ nữ này khác với người phụ nữ đêm qua nên mới không dám khẳng định bây giờ khi gương mặt cô gái hiện rõ ra trước mắt anh mới thật sự tin rằng đây chính là người đêm qua.
Nhìn Cố Lưu Ly đang thoi thóp, hai mắt cô nhắm chặt lại còn không ngừng run rẩy chợt trong lòng người đàn ông gợn lên một dòng sóng lạnh lẽo, có chút hụt hẫng, giọng anh đanh thép cất lên
“ Em nhận ra tôi không? “
Cố Lưu Ly nặng nề mi mắt khẽ run lên hé mở nhìn anh, cô nhìn người đàn ông ngay trước mắt một hồi lâu nhưng ngũ quan của anh trong mắt cô cứ ảo ảo mờ mờ còn vặn vẹo rất khó nhìn, cô lắc mạnh đầu mình vô tình khiến cơn đau trở lại Lưu Ly nhăn nhó đến khó coi đến khi mở mắt ra gương mặt sắc lẹm của anh đã ất rõ ràng, Lưu Ly vừa nhìn vào đôi mắt đỏ kia đã nhận ra, đôi môi khẽ chuyển động
“ Là anh à, sao anh lại ở đây? bệnh của anh thế nào rồi? “
Mạn Hương lóe lên tia hoảng sợ, âm thầm nắm lấy cánh tay Cố Lưu Ly
“ Lưu Ly, em không thể nói chuyện với Vương chủ như vậy“
“ Tại sao lại không thể, Mạn Hương đêm qua em đã cứu anh ta đó,...sợi dây chuyền đó cũng là của anh ta “
Cố Lưu Ly lại vô cùng bình thản vừa nói còn vừa chảy thẳng ngón tay vào mặt Mộ Khiếu Thành, nếu là người khác em là đã bị anh bẻ gảy tay từ lâu.
Mộ Khiếu Thành không phải giận cũng không phải là không để tâm, anh vẫn là nét mặt sắc lạnh như ngày nào chăm chăm nhìn cô, Mạn Hương lại ngửi ra mùi nguy hiểm, cô quay người ra trước cúi đầu nói khẽ
“ Vương chủ, tôi thay mặt em ấy xin lỗi anh, em ấy không biết thân phận của anh “.
“ Mạn Hương sao chị phải sợ anh ta?, anh ta đáng sợ lắm sao? “
“ Em không sợ tôi? “
“ Sao tôi phải sợ, tôi đã cứu anh còn gì? “
Mạng này của Mộ Khiếu Thành là được cô cứu lấy mà sao cô lại sợ hơn nữa người đàn ông này ngoài việc có đôi măt đỏ ra thì đâu có gì khiến người khác sợ hãi nữa nhưng ngay cả đôi mắt đó Cố Lưu Ly còn không sợ thì còn gì có thể khiến cô sợ người đàn ông này.
Lời nói ra thẳng thắng lại tự nhiên cón rất dứt khoát khiến Mạn Hương cùng những người đang đứng ngay trước cửa không khỏi kinh sợ, đây là lần đầu tiên có người dám nói một câu đáp một câu với Mộ Khiếu Thành còn trừng mắt ngang nhiên nhìn lại người đàn ông bạo chúa này, bây giờ trong suy nghĩ của bọn họ không biết Mộ Khiếu Thành sẽ làm gì với Cố Lưu Ly đây, dù hành động trừng phạt tiếp theo của Mộ Khiếu Thành có là gì thì trong mắt bọn họ cũng không có gì là lạ lẫm.
“ Anh nhìn tôi làm gì hả?, á....”
Cố Lưu Ly hấc mặt nói được một câu liền ôm ngực kêu lên một tiếng nhíu mày vì đau, bên ngực trái đang rỉ máu đỏ thấm vài màu vải trắng của chiếc váy cô đang mặc cả Mạn Hương và Mộ Khiếu Thành đều nhìn thấy, anh nheo mắt ngồi xuống đối diện với cô, nhìn vào nơi đang nhu cao của người phụ nữ từ trắng trở nên đỏ lên, Mạn Hương đứng phốc dậy lo lắng hỏi han
“ Vết thương của em bị rách rồi đúng không? “
“ Mạn Hương, em chưa thay băng gạc “
“ Sở Dao, vào đây “
Mộ Khiếu Thành bất ngờ gào lên làm hai người phụ nữ giật nảy mình, bên ngoài Sở Dao đã đứng ngày cửa nghe thấy tên mình liền bước những bước chân lớn đi vào cúi đầu trước anh không cho cô ta cơ hội lên tiếng, Mộ Khiếu Thành nói tiếc
“ Xem vết thương cho cô ấy, nhanh.... “
Mộ Khiếu Thành trở nên khẩn trương như vậy từ bào giờ, anh trở nên quan tâm đến người khác như vậy từ lúc nào, chuyện lạ xảy ra trước mặt tất cả người ở đây khiến bọn họ sửng ngườ ngơ ngác, điều quỷ dị lại xảy ra ngoài đời thực dáng vẻ mà họ chưa bao giờ nhìn thấy ở Mộ Khiếu Thành lại vì người phụ nữ này mà được chứng kiến tận mắt.
Sở Dao không nhanh không chậm từ từ kéo dây áo Cố Lưu Ly xuống bầu ngực đã hiện ra được một nửa đột nhiên cô quay người đi che kín lại, chỉ tay về phía bọn người đàn đứng ngoài kia, ấp úng
“ Khoan đã,...bọn họ “
***