*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng đúng lúc ấy, Sa Thái cố gắng đưa cả một tấm màng làm từ Sa Huyết lên cao, đỡ lấy Lưu Tích. Rơi vào đất thì rát, rơi vào đá thì đau, rơi vào cát cũng như vùng vẫy trong cát vậy, cảm giác lực được phân tán ra, cú rơi ấy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lưu Tích cố gắng tự gắn lại cánh tay bị cắt lìa của mình, đằng sau lưng hắn vẫn còn một đường cắt sâu mà cái cưa máy kia tạo ra. Cơn đau khiến Lưu Tích gần như mất sạch tỉnh táo, đôi mắt hắn mở hờ như thể đang say.
“Đuổi theo bọn chúng.” Lưu Tích vẫn cố nói một câu.
Xét cho cùng, hắn cố gắng là để tóm được lũ sơn tặc đấy, nếu giờ để chúng chạy thoát, những vết thương này sẽ vô ích tựa như dã tràng xe cát. Điều đó sẽ không xảy ra, Lưu Tích không cho phép chính bản thân hắn là gánh nặng.
Ngay lập tức, Minh Đa nhảy lên phi thuyền quân sự đã được cấp từ trước, mở toang cửa. Sa Thái vẫn nâng Lưu Tích trên tấm màng Sa Huyết, từ từ đưa hắn lên rồi cũng một lượt nhảy vào trong. Ngay khi cửa phi thuyền đóng sập vào, Lôi Huyết đã bám lấy mọi vi mạch và bộ phận bên trong phi thuyền này.
Minh Đa, trong khoảnh khắc chuẩn bị tăng ga bắt cướp, nở một nụ cười.
“Đua thì đua, ta chưa từng ngán!!!!” Hắn quát lên, hiệu lệnh từ não truyền qua Lôi Huyết đến bộ máy bên trong phi thuyền và phóng đi ngay tức khắc.
Lũ lâm tặc đi trong rừng vốn đã rất nhiều lần, trăm hay không bằng tay quen, tên cầm lái của bọn chúng tự tin rằng một khi truy đuổi trong địa hình rừng núi, tuyệt không kẻ nào có thể đuổi kịp hắn. Tuy rằng chạy vào rừng là càng chạy càng sâu nhưng nếu không ai thể bắt được bọn chúng, dù ở trong rừng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng núi cao ắt sẽ có núi cao hơn.
Ví dụ như Minh Đa chẳng hạn.
Một lần nữa, hắn như hóa thành ma tốc độ lao đi với một vận tốc khủng khiếp đến mức người ngồi trên phi thuyền bị lực quán tính ép chặt vào ghế. Ngực quặn lên, tứ chi như giãn ra, lục phủ ngũ tạng đã đạt đến mức độ như đảo chỗ. Có thể nói với khả năng tổ lái này, toàn đội đang được trải nghiệm cảm giác đi tàu lượn.
Chấp Dạ Nguyệt Bang chạy trước, Minh Đa chạy max tốc đuổi theo.
— QUẢNG CÁO —
Nếu để miêu tả tốc độ giữa hai phe, Dạ Nguyệt Bang là kẻ bật tốc hành, đi nhanh, rất mượt, rất xịn so với người bình thường. Còn Minh Đa là spam tốc biến, liên tục tốc biến, tốc biến tràn lan, phi thuyền giật tránh qua từng cái cây một.
Và dĩ nhiên, chưa bao giờ tốc hành nhanh hơn được một nùi tốc biến.
“Cái vẹo!!! Thế quái nào hắn có thể đuổi được đến đây??” Tên cầm lái của Dạ Nguyệt Bang chạy trước hét lên khi ngoái đầu lại nhìn thấy đám người kia đã đuổi đến nơi.
Minh Đa chỉ cười, tiếp tục điều khiển phi thuyền đánh lái như điên, chớp mắt sau đã bắt kịp bọn Dạ Nguyệt Bang.
Phập!!!!
Một âm thanh vang lên, mũi giáo trên tay Mộc Phương cắm xuyên qua vỏ sắt của phi thuyền đối thủ, khiến bọn chúng bị hư hỏng vài phần máy trong. Tất nhiên, chỉ với vài phần bị hỏng, cả một bộ máy có thể sụp đổ.
Trong nháy mắt, phi thuyền kia đã không còn có thể lướt đi trong không khí mà lao thẳng xuống đất, vùi sâu vào một đoạn trên mặt cỏ trong rừng. Khói bốc lên từ động cơ, vỏ móp méo, lộ rõ rằng nó sẽ chẳng thể sử dụng được nữa.
Cả Dạ Nguyệt Băng đã bị hạ.
Lưu Tích hiện tại đã nối liền được cánh tay lại, vết cắt sau lưng hắn cũng đã hồi phục, nhưng, thứ hắn đang chịu lúc này là một cơn choáng váng. Choáng vì rơi từ độ cao, vì cơn đau bất ngờ, vì nhiều yếu tố khác.
Nói tóm lại, Lưu Tích không hề ở trạng thái sung mãn nhất.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên:
— QUẢNG CÁO —
“Đã từ rất lâu rồi, hỡi những kẻ phàm tục kia… ta đã chờ rất lâu, đợi đến khi lại có người tới đây, hình như đã ngót nghét hơn 200 năm. Nào, hãy bắt đầu đi, bắt đầu trận đấu với thủ hộ giả của “Thiên Môn” đi.”
Bọn hắn mất một lúc lâu để xác định chuyện gì đang diễn ra. Thực sự đã có giọng nói vang lên, nghe ngữ điệu lanh lảnh như trẻ con, đã vậy cũng không hề nói năng kiểu gì nghiêm túc lắm cho cam. Thực sự, tất cả đang bối rối.
Trong lúc bay quá hăng, bọn hắn đã không phát hiện bản thân đã vào tận trung tâm của Cấm Ma Lâm, xung quanh lúc này mới lộ ra một bức tường thành vô cùng to lớn bằng đá, bên trên còn khắc đầy những cổ ngữ xa xưa. Tường đá cao, thế nhưng cây còn cao hơn, che lấp hoàn toàn những kiến trúc đồ sộ này.
“Xin hỏi, ai đấy?” Lưu Tích lên tiếng.
“Thiên Môn” ở Huyết Tộc Vực thì có Huyết Cổ Long canh gác, “Thiên Môn” ở Ngọc Gia vốn phải do Ngọc Gia canh gác nếu như không bị rơi vào tay một tên tộc trưởng đần độn đến như vậy. Nói cách khác, “Thiên Môn” ở Cấm Ma Lâm, một khi đã có ý định muốn tới, chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với kẻ canh gác nó.
Lưu Tích hỏi vì biết kẻ kia sẽ đáp lời.
“Ta là kẻ trấn giữ mảnh “Thiên Môn” này, là một trong những đế vương vùng Cấm Ma Lâm, là chủ của Tiên Tru Ma Trận.” Giọng nói đó vang lên một lần nữa.
Lần này là một con khỉ, không sai, nhảy ra từ góc khuất là một con khỉ. Nó có thể đứng thẳng như người, nói chuyện cũng như người, vai vác một cây gậy đá dài, đầu đội một cái mũ đỏ. Màu lông của nó gần như toàn bộ là màu đen, chỉ điểm vài chi tiết đỏ máu chạy dọc tứ chi và các cơ.
Nó chắc chắn không phải một Tiên Hầu, Thánh Hầu hay cái gì đó tốt Hầu…
Dáng vẻ này, đó là một con Ma Hầu, một con Ma Hầu sở hữu Tru Tiên Ma Trận…
“Đã hiểu.” Lưu Tích lúc này mới đáp lại.
“Còn muốn hỏi thêm gì nữa không?” Ma Hầu nói, cảm giác như nó đang mong chờ được ai đó hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Ờ thì… Tru Tiên Ma Trận là gì?”
“Ha, kẻ phàm tục như ngươi làm sao có thể hiểu nổi nguyên lý sâu xa mà ta đã dày công vun đắp lên Tru Tiên Ma Trận. Nhưng nói đơn giản thôi, nó là một cái mê cung, lấy “Thiên Môn” làm trung tâm mà bao bọc bên ngoài, hình thành từ vô số tường đá cực kì vững chãi.”
Ma Hầu vừa nói, vừa tiến lại gần Lưu Tích, dáng vẻ không có gì ác ý nên hắn cũng không định phản ứng gì đặc biệt. Con khỉ ấy, nhìn thật kĩ Lưu Tích, dường như đã đánh hơi ra gì đó.
“Vậy… ngươi là kẻ tới để lấy “Thiên Môn”, đúng chứ?” Nó rút gậy đá, chỉ thẳng vào mặt Lưu Tích rồi hỏi.
“Ừ.”
“Ta có thể đoán được, vì ta ngửi thấy mùi của “Thiên Môn” trong ngươi, sức mạnh của vũ trụ… có vẻ như ngươi vẫn chưa đánh thức được nổi 1/1 triệu khả năng của nó, không, thậm chí là ngươi chỉ mới biết đến nó, một chút khả năng cũng chưa hề dùng.” Ma Hầu cười, dáng vẻ như đang muốn trêu chọc Lưu Tích.
“Ta tự biết mình còn yếu kém.” Lưu Tích đáp lại.
“Không sao, ta cũng chưa gặp Huyết Thần lần nào, nhưng nghe nói ngài cũng không hề sở hữu sức mạnh của “Thiên Môn” hay vũ trụ. Ngươi, còn có thể phát triển dù không đụng tới thứ năng lực ấy.” Ma Hầu lắc lắc đầu, nói ra.
Thế rồi nó nhảy phốc một cái, lực nhún chân khiến cả một vùng không khí bị nén lại tạo ra một cơn cuồng phong thổi táp lên mặt Lưu Tích. Ma Hầu biến mất, không biết đã trốn vào đâu, bỏ lại hai phe, tám người, đứng chơ vơ giữa những bức tường đá cao vợi.