Đúng lúc ấy một nữ nhân bước đến từ phía xa, Sa Thái trong lúc đảo mắt qua lại đã lập tức nhận ra nàng. Lưu Tích với Minh Đa cũng nhìn thấy biểu cảm tên gác tàu kia bị ngưng lại, cả hai hiểu là do có thứ gì đó phía sau nên cũng quay ra nhìn.
Không giống như Vũ Ngân Nhu hay Ngọc Hương, phong thái của nữ nhân này hoàn toàn khác. (Chẹp, miêu tả băng thanh ngọc khiết làm gì? Các vị đã đọc bao nhiêu lần miêu tả phần này mềm, phần kia trắng hay đẹp đến mức thế nào rồi? Một màu, thứ phân biệt giữa người với người chủ yếu là phong thái.)
Nàng không có vẻ trẻ trung như vậy mà trầm tính hơn, tựa như một mặt hồ yên lặng không một gợn sóng vậy. Bên cạnh đó, Lưu Tích lẫn Minh Đa đều cảm giác đây là một tiền bối, phong thái hành động của phó đô đốc Mộc Huyết này dường như trưởng thành hơn bọn hắn rất nhiều.
“Vậy là thủ tục bàn giao tội phạm đã kết thúc, có vấn đề gì còn vướng mắc không?” Nàng mở lời.
Đôi mắt của Mộc Huyết trầm màu hơn Độc Huyết một chút, giống màu của một cánh rừng già chứ không mang sắc xanh ngọc chói lòa. Có lẽ chính đôi mắt đó đã hớp hồn của Sa Thái, mà ai biết được cơ chứ.
“Đ-Đã xong rồi.” Sa Thái trả lời ấp úng.
“???” Lưu Tích và Minh Đa nhăn mặt.
Tội phạm là chuyện của bọn hắn – hai tên phó đô đốc. Bọn hắn điền thông tin, xác nhận danh tính, làm đủ thứ còn Sa Thái chỉ đóng vai trò là nhân chứng và người hỗ trợ khống chế tội phạm, được coi là thực hiện đúng nhiệm vụ của một gác tàu.
Nói cách khác, tên Sa Huyết này đã mượn cả chuyện này để nói chuyện với nữ phó đô đốc kia.
Tất nhiên thì Lưu Tích và Minh Đa không có ý ngăn cản hay can thiệp, chỉ là bọn hắn thấy buồn cười khi chứng kiến một tên loay hoay nói chuyện với người mà hắn thầm thương trộm nhớ.
“Nếu vậy thì không còn gì để nói cả, ai muốn biết gì thêm hay cần hỏi về một vấn đề gì không?” Nữ phó đô đốc vẫn tiếp tục nói.
“Ngài tên gì vậy?”
Đó không phải Lưu Tích và Minh Đa hỏi, đó là Sa Thái. Xét thì cũng đúng thôi, Sa Thái là một lính trong quân đội, lúc Lưu Tích lên tàu, hắn cũng gọi Lưu Tích bằng “ngài”, ấy là lẽ xưng hô bình thường và đúng quy tắc. Nhưng vấn đề ở đây là vì sao lại là hắn hỏi tiếp????
“Ta là Mộc Phương, hiện tại đang là phó đô đốc, cấp bậc là C.” Nàng vẫn đáp lại.
“Ngài bao nhiêu tuổi?”
Minh Đa nhướng cao lông mày khi thấy Sa Thái hỏi câu như vậy. Lạy hồn, đối với nữ nhân, cân nặng, chiều cao và tuổi là tối kị, tuyệt không được hỏi! Hắn thương thay một Sa Thái ngây thơ đã mắc phải sai lầm này. Nhưng trái ngược hoàn toàn với những gì Minh Đa nghĩ sẽ xảy ra, Mộc Phương không bỏ đi, không tỏ vẻ khó chịu và cũng không văng vài câu tức giận hay gì.
Nàng hoàn toàn bình thường, thản nhiên đáp lại:
“Ừm… 25. Thế anh bao nhiêu?”
“Tôi 27.” Sa Thái đáp lại.
Chuyện này càng lúc càng không hợp thường. Nhưng ngay lập tức, Minh Đa và Lưu Tích hiểu tại sao lại như vậy. Đầu tiên, một nữ phó đô đốc trong quân đã không ít năm, rõ ràng tính cách sẽ khác so với những tiểu thư ngoài kia. Thứ hai, một tên gác tàu của một chuyến tàu bị nguyền rủa suốt hai thế kỉ, tính cách cũng sẽ khác so với những nam nhân ngoài kia.
Dạng như dị dị gặp nhau nói chuyện lại hợp.
“Thôi, hai người cứ nói chuyện, chúng tôi xin đi trước.” Minh Đa kéo Lưu Tích đi, tránh làm hai cái bóng đèn.
Bọn hắn dọc theo những con phố của khu vực Cấm Ma Lâm này, nhìn thấy cũng khá nhiều nhà trọ, những quán bán đồ thu hoạch được từ bên trong khu rừng kia cũng rất nhiều. Các hàng bán thảo dược, gỗ, móng hay vảy của một con gì đó, thậm chí là cả máu quái thú.
Bọn hắn chọn một quán trọ nhỏ, thuê lấy hai phòng. Một phòng của Minh Đa, một phòng của Lưu Tích và Kim Bổng. Chung quy, thế này cũng rất tiện. Ngay khi về phòng, Vũ Ngân Nhu thoát khỏi dạng cây gậy sắt, ngay lập tức nhảy lên giường và thả lỏng người.
“Lần này mấy ngày liền không quay lại được hình người, đau lưng quá…” Nàng than.
“Chúng ta đã thống nhất sẽ bảo vệ thân phận cậu mà, hiện giờ cũng chỉ có vài ba người biết.” Hắn đáp lại.
“Đưa tớ 50 kim đi.”
“Sao?”
“Mua thảo dược và rượu, tay cậu vẫn còn run kinh lắm.”
Lưu Tích lúc này mới để ý đến hai tay mình. Từ sau cuộc chiến với lão già kia và ép bản thân đấm liên tục trong khoảng thời gian xấp xỉ 10 phút, cánh tay đã đi quá giới hạn của nó rồi. Bây giờ, nó cần được bồi dưỡng, nếu không chứng tay run sẽ tiếp tục hoành hành và điều đó không tốt một chút nào.
Lưu Tích cũng gật đầu, chìa ra một xấp tiền khoảng 50 kim rồi đưa cho Vũ Ngân Nhu. Nàng nhận lấy tiền, xuống phố và bắt đầu hòa vào dòng người. Với đôi đồng tử xanh biếc như nền trời, Vũ Ngân Nhu trông khá giống một Huyết Tộc mang Băng Huyết.
Đây có thể nói là một khu chợ đầu mối, những thành phẩm được người ta lấy ra từ Cấm Ma Lâm đều được bày bán ở đây rồi mới có những thương nhân đến nhập hàng, đem đi bán ở khắp nơi khắp chốn. Nói cách khác, ở chợ đầu mối, mua hàng gốc, giá gốc, 50 kim sẽ mua được không ít thứ.
Vũ Ngân Nhu mừng rằng mình đã học được vài phương thuốc để hỗ trợ Lưu Tích.
“A, cô bé ơi, ra đây giúp ta vài chuyện được không?” Đột nhiên, một âm thanh vang lên.
Vũ Ngân Nhu vẫn không biết đó là gọi mình. Nàng quay qua quay lại một chút mới bắt gặp một người phụ nữ đứng tuổi bên cạnh một quầy thịt. Nói là thịt, nhưng đó thực ra là thịt quái thú. Nhìn loáng qua vẫn thấy không có lý do gì để bà ta gọi nàng lại.
“Nào nào, là Băng Huyết thì phải giữ lấy cái tiết Băng Huyết chứ? Ra đây, làm lạnh hộ ta xô nước này để lấy đá giữ thịt tươi.” Bà ta nói, một hồi liến thoắng và đanh đá.
Vũ Ngân Nhu có thể cảm nhận được sự vô lý này. Là Băng Huyết, ừ thì năng lực liên quan đến làm lạnh, nhưng chẳng nhẽ phải làm một cái tủ lạnh di động cho bà ta. Nhất là khi lời được nói với cái giọng ra lệnh như vậy, ai cũng cảm thấy bà ta đang cố vòi vĩnh chứ không phải nhờ vả tử tế.
Tối quan trọng, Vũ Ngân Nhu là Kim Tộc, không phải Huyết Tộc, càng không phải Băng Huyết.
“Ờm… bà ơi, tôi không ph…”
“Không cái gì mà không? Lẽ nào chỉ kích hoạt huyết mạch cũng tiếc rẻ? Dựa mình là Băng Huyết nên đè đầu cưỡi cổ người ta? Ta nói cho mà biết, thân làm Cuồng Huyết như ta chưa từng ngán bất kì ai khi đánh đấm đâu!!!”
Bà ta ngang ngược cắt lời Vũ Ngân Nhu, đẩy nàng và thế khó, đã vậy còn tỏ rõ vẻ sẽ hành hung nếu như không giúp bà ta chuyện này.
“Nếu cô gái này từ chối bà, bà hoàn toàn không có quyền gì để ép cô ấy và đưa ra lời đe dọa như vậy, chiếu theo luật định.” Đột nhiên, một người phụ nữ xuất hiện, nói.
“Luật? Luật nào? Luật nào nào? Đây là cái chợ, non bé phải kính bề trên cũng là lẽ thường tình, luật gì mà luật? Mà ta nói cho mà biết nhá, kể cả có lôi luật ra, người ta cũng sẽ không để người già như ta phải chịu tình chịu tội!” Bà ta vẫn hung hăng.
Mộc Phương cũng không đùa với bà ta nữa, nếu muốn lấy luật ra nói, nàng không sợ. Một tay đưa vào trong áo, rút phù hiệu phó đô đốc ra, Mộc Phương giơ trước mặt bà bán hàng vô lý ấy.
“Nếu cần, quyền hạn của tôi ở đây là luật, bà có thể bị buộc tội đe dọa người khác, nặng hơn là cố ý gây gổ nơi công cộng, vi phạm nhân quyền.”
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cảm ơn bạn BabiiQanT đã tặng quà cho truyện!