“Thực nói thì Hấp Huyết Quỷ cũng chỉ là một bản năng của Huyết Tộc. Nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ đến sức mạnh của việc kiểm soát cả bản năng chưa? Nếu kiếm chém đến ngươi không có bản năng né tránh, ngươi có thể đưa ra quyết định phản công ngay lập tức và giành được lợi thế. Nói tóm lại, bản năng là bản năng, tâm trí ngươi có thể điều khiển chính bản năng của ngươi!”
“Tức là ta có thể sử dụng trạng thái Hấp Huyết Quỷ kể cả khi không hề nguy kịch đến tính mạng?” Lưu Tích ngẫm nghĩ, nói ra. Nếu thực sự hắn có thể tự do sử dụng trạng thái ấy, các trận chiến sẽ trở nên vô cùng dễ dàng. Tăng thể lực, tăng phản xạ, tăng cảm nhận, cả huyết nhục được nâng cấp lên một mức độ khác chính là cảm giác ở trong trạng thái Hấp Huyết Quỷ.
“Đúng là như vậy… Mà lạc đề quá, quay lại việc tạo hình cánh của ngươi. Đấy là cánh của Hấp Huyết Quỷ, Long Dực khác hoàn toàn so với hình dáng ấy. Nhìn đây!”
Huyết Tổ Long hét lên, dang hai cánh ra. Ngay lập tức một cơn cuồng phong quạt mạnh về phía trước. Ngay sau khi bụi tan đi, mây tản mất, một cặp Long Dực uy nghiêm sừng sững hiện ra giữa không gian. Lưu Tích không khỏi mất một nhịp thở trước hình ảnh trước mắt, một sự áp bức mạnh mẽ đến khó tin.
“Ngươi nhìn rõ chưa?”
“Chắc là rồi.”
“Vậy làm đi. Long Dực là thứ để long tộc lao đến tận mây xanh, càng uy nghiêm chứng tỏ giới hạn càng cao.”
Lưu Tích mồm bảo chắc được nhưng thực ra tâm trí vẫn còn đang bị cuốn vào cái khí thế của Huyết Cổ Long. Hắn tròn mắt nhìn, cố gắng tái hiện lại cặp cánh ấy. Những đường gân, mấu xương, mảnh nanh và cả những đường diềm sắc bén mà cứng cáp, từng bộ phận một hiện lên trong đầu Lưu Tích.
Phừng!
Tiếng giòn giã của cú đập cánh đầu tiên, đôi huyết dực nhỏ bám chặt vào cơ thể Lưu Tích nằm cao hơn vai đôi chút, dang ra hùng dũng như vốn dĩ nó đã ở đấy chứ không phải mới được điều khiển để tạo thành. Huyết Cổ Long hơi bất ngờ trước tốc độ tái hiện này, gần như là ngay lập tức, Lưu Tích đã tạo ra một cặp Huyết Long Dực hoàn chỉnh.
Tuy không đạt đến hoàn hảo hay giống hoàn toàn với cặp Long Dực của Huyết Cổ Long nhưng cặp cánh kia hợp với Lưu Tích và khổ người của hắn, trông hắn thực chẳng khác nào một tên Dực Tộc có cặp cánh đỏ như máu. Huyết Cổ Long nhìn lại một lượt, với dáng điệu này, chắc chắn Lưu Tích có thể bay.
“Nào, bắt đầu đập cánh.”. Truyện Dị Giới
“Ngươi lại gập phần giữa vào rồi từ từ trải đều lực ra đầu cánh, tạo thành từng đợt gợn sóng một, như vậy có thể tối đa lực đẩy khí động học.”
Huyết Cổ Long đưa tay ra chỉ chỉ, Lưu Tích thì bắt đầu làm theo. Hắn điều khiển sống xương ở giữa cánh, gập vào rồi mềm mại đẩy lực điều khiển ra mũi đầu cánh, cứ như vậy từng đợt một, hai bên dập dìu nhẹ nhàng như cánh buồm.
“Tiếp tục này, đồng bộ nhịp vẫy gốc cánh với nhịp vẫy giữa cánh với một độ chậm nhất định, nối dài hình gợn sóng mà cánh tạo ra.” Huyết Cổ Long tiếp lời sau khi thấy Lưu Tích đã có vẻ ổn với bước đầu tiên.
Ở bước thứ hai này, các thay đổi ngay lập tức hiện rõ. Lưu Tích sau mỗi nhịp đập cánh đều có đôi chút bị nhấc lên khỏi mặt đất, trôi nhẹ nhàng như một cánh hoa bồ công anh. Hắn bật cười trước cảm giác bay lạ lẫm và thú vị này còn cơ thể vẫn liên tục bị nhấc lên, nhấc lên.
“Nào… nhanh hơn nữa!”
“Nhanh lên!”
“Nhanh lên!”
“Dồn lực lên!”
“Điều khiển nó đi!”
Huyết Cổ Long hét lên liên tục để cổ vũ còn Lưu Tích nghiến chặt răng để cố đẩy nhanh tốc độ đập cánh lên. Dập dìu, nhịp nhàng, hai bên cánh của hắn vung lên liên tiếp. Huyết Cổ Long cứ như nhìn một đứa trẻ lần đầu tập đi, trong lòng cũng háo hức và hồi hộp chẳng kém gì Lưu Tích.
Phùng phùng phùng!
Cuối cùng, hắn đã vút lên rồi!
Những nhịp vừa rồi nhanh, mạnh, dứt khoát và để lại một cơn gió mạnh chẳng khác nào Huyết Cổ Long!
Lưu Tích bay vượt qua phi thuyền của Minh Đa, gió táp vào mặt hắn mát rượi như đổ nước đá lên. Không, đây không chỉ là cái sảng khoái khi bay lượn, đây là cả cái sáng khoái từ tận trong sâu thẳm tâm hồn hắn vì vừa vượt qua một chướng ngại, vì vừa đạt được một thành tựu.
Huyết Cổ Long cười ha hả, cũng đập cánh bay lên, cả cơ thể to lớn của nó ló ra khỏi Huyết Tộc Vực như một tòa núi di động.
“Ngươi chỉ đang bay thẳng lên được thôi sao?!” Huyết Cổ Long hét.
“Rõ ràng là vậy, ta không biết rẽ!” Lưu Tích đáp lại.
“Bây giờ là lúc để nâng cấp khả năng điều khiển cánh. Bên nào đập chậm hơn, ngươi sẽ rẽ về bên đó!” Huyết Cổ Long nói ra.
Lưu Tích bắt đầu thử làm như vậy. Nhưng lần này không dễ đến thế. Hắn điều khiển hai bên chung nhịp thì rất ổn, không có chướng ngại gì nhưng nếu điều khiển hai bên lệch nhịp lại khó vô cùng, dạng như tay phải vẽ hình vuông còn tay trái vẽ hình tròn vậy. Không thể rẽ, Lưu Tích cứ bay thẳng tuốt một quãng dài, Huyết Cổ Long dĩ nhiên phải bám theo để chỉ bảo.
“Cố lên, ngươi làm được mà. Một cánh nhanh, một cánh chậm!”
“Khó quá!”
“Thì khó mới phải luyện, biến nó thành sức mạnh của ngươi thì phải bỏ công ra để chiếm lấy. Nếu có suy nghĩ ăn không ngồi rồi đạt được sức mạnh thì đó là hèn nhát, nhu nhược, ngồi gốc sung há miệng chờ!” Huyết Cổ Long hét lên.
Lưu Tích lại cắn răng, hắn liên tục lặp đi lặp lại trong đầu mấy chữ: “một cánh nhanh, một cánh chậm” để thay đổi nhịp đập giữa hai bên nhưng dường như vẫn không thể quen nổi. Việc luyện tập này đang bắt đầu đi vào ngõ cụt.
Cần một tia đột phá.
“Tạo cuồng phong đi, Huyết Cổ Long! Đập cánh tạo ra một trận cuồng phong thẳng vào ta!” Lưu Tích hét lên.
“Ngươi điên à, mới bay được mấy phút.”
“Đại bàng tập đập cánh trước cả khi nó đã đủ lông. Tới đi, trong gian nan, ta sẽ trưởng thành!” Lưu Tích khẳng khái đáp lại, khí thế ngút trời.
Huyết Cổ Long có chút xúc động. Tên người phàm này khá, ý chí rất tốt, năng lực cũng không tồi, sớm muộn gì cũng có thể đạt được thành tựu này nọ. Con rồng ấy lấy sức, quạt một đòn thật mạnh, cả một vùng không khí bị xao động rồi vụt ra một cơn cuồng phong.
Viuuuuuuu!
Lưu Tích cắm đầu xuống đất!
“Không biết tự lượng sức mình…” Huyết Cổ Long thở dài một hơi.
Nhưng từ dưới mặt đất kia, Lưu Tích một lần nữa bay lên, đối diện với chút dư chấn còn sót lại của cơn cuồng phong. Gió quật hắn ngả nghiêng, cơ thể tự động sinh ra phản xạ đáp trả. Gió quật hắn quẹo trái, hắn buộc phải rẽ phải. Gió đẩy hắn sang phải, hắn buộc phải quay trái. Cứ như vậy, dần dần, Lưu Tích đã có thể rẽ trái phải trên đôi cánh này.
Hắn lượn như chim trời, Long Dực vung sau lưng, Huyết Cổ Long thì chỉ biết nhìn theo và tự hào vì đã truyền dạy thành công.
Thực sự, trên bầu trời kia, Lưu Tích đã là bá chủ.
Kĩ năng theo thời gian càng lúc càng điêu luyện. Hắn rẽ không còn bị giật khúc nữa mà lượn vòng một cung tròn điệu nghệ, luồn lên cao, hạ xuống thấp, tổ lái như mấy thằng trẻ trâu trên cao tốc một cách vô tư. Dù là đang trên trời, đúng vậy, ai nghĩ một tên phàm nhân thấp kém có thể bay theo cách của Huyết Long cơ chứ?
Minh Đa cũng chỉ biết nhìn theo, tư chất hắn hiện tại chưa đủ để tạo hình một đôi cánh như vậy, luyện theo Lưu Tích chắc chắn là không làm nổi.
“Nào, nghịch đủ rồi, luyện Long Trảo thôi!” Huyết Cổ Long thở một hơi dài, gào lên. Một trận gió lớn như cơn lốc xoáy đột nhiên xuất hiện làm Lưu Tích chao đảo. Nhưng hắn đã cứng cáp rồi, không còn ngã cắm mặt xuống nữa.