Trong khoảnh khắc này, hai người bọn hắn không có thời gian để nói bằng âm thanh. Mắt đối mắt, Lưu Tích lộ rõ sự phẫn nộ còn Hoàng Thao lạnh như tiền, cảm giác như khoảnh khắc này đã được hắn tính toán để nắm chắc phần thắng.
Với tốc độ hiện tại của Lưu Tích, lao tới xử Hoàng Thao trước khi hắn kịp dịch chuyển là điều bất khả thi. Cơ thể hắn đã quá tàn tạ rồi.
Lưu Tích quyết định sẽ chọn đối đấu với chân tháp kia. Huyết Dực bừng mở sau lưng hắn, hai mắt như phát ra chút hào quang cuối cùng. Lấy một nhịp thật sâu, hắn vút lên không trung kia, tốc độ thực sự đã kém hơn bình thường rất nhiều.
Ngay trong lúc đó, Hoàng Thao dịch chuyển bản thân một cách chậm rãi bằng cổng không gian, gần như là lết đi như loài kiến gián. Hắn đã kiệt sức rồi, thực sự kiệt sức hoàn toàn sau trận tử chiến này. Nhưng ngày hôm nay, Hoàng Thao biết được một điều.
Đó là Lưu Tích vẫn đang mạnh hơn hắn.
Bất chấp bao nhiêu thời gian qua hắn ủ mưu tính kế, chọn lọc sức mạnh để rồi cuối cùng Lưu Tích vẫn mạnh hơn hắn, thực nói hắn không cam lòng. Hắn muốn thảo bỏ vẻ lạnh lùng tính toán tất cả này để hét vào Lưu Tích rằng tại sao, tại sao trời đất lại bất công đến như vậy, tại sao Lưu Tích lại có thể tăng tiến một cách điên rồ đến thế.
Nhưng khi tự trấn an mình, Hoàng Thao biết bây giờ hắn chỉ có hai điều cần làm. Thứ nhất, mạnh lên càng nhanh càng tốt để đuổi kịp Lưu Tích, thứ hai, giết Lưu Tích càng sớm càng tốt, chỉ có vậy mới triệt để tiêu diệt mầm mống này, triệt hạ một kẻ có thể gánh một phương trời trên vai trong tương lai.
Một kẻ với tiềm năng cực lớn còn nguy hiểm hơn một lão quái vật vì năng lực chưa có điểm kết, sức mạnh chưa có điểm kết, ý chí cũng chưa có điểm kết. Chung quy, nhìn Lưu Tích lúc này, Hoàng Thao có thể tưởng tượng đến cảnh bản thân và đối thủ so tay đôi đến mức lở cả đất trời, rúng động thiên địa.
Nhưng hôm nay, dừng ở đây thôi, tiếp tục lặn tìm cơ hội.
Lưu Tích dừng lại giữa không trung, cả người căng lên, dường như toàn bộ sức bình sinh được dồn lên một bàn tay. Hắn thậm chí còn cảm thấy tứ chi mình không còn máu, cũng bởi tất cả được đẩy lên thành một cái Huyết Trảo cực kì to lớn trên tay hắn.
Khối thiên thạch kia càng lúc càng gần, càng lúc càng hùng vĩ, có thể so sánh nó với cả khuôn viên này cũng không sai. Lưu Tích thậm chí còn nhìn thấy cả những vách tường và biết bao nhiêu căn phòng trống trên mặt cắt của tòa tháp ấy, tất cả đổ về đây.
Hắn lấy một hơi thật sâu, tâm niệm đều gạt bỏ hết. Hắn điều khiển dòng máu trong cơ thể về tay, dòng khí trong cơ thể về tay, dòng năng lượng vũ trụ cũng về tay. Toàn bộ, toàn thể, tất cả, tất thảy, giờ phút này, chỉ có chiến thắng hoặc chết.
Hoặc đập nát thứ ấy, hoặc cả giảng đường này sẽ bị hủy diệt, thậm chí cả khu vực xung quanh cũng vậy.
Rầm!!!!!
Huyết Trảo đập vào khối công trình ấy, đợt sóng năng lượng màu xanh chạy dài khắp cả kiến trúc to lớn ấy, gợi lên một lớp bụi mù mịt. Một âm thanh vang vọng trong không gian, một lớp khí lớp đột ngột dừng lại được phả thẳng về phía trước với một tốc độ kinh người.
Âm thanh của đợt sóng kéo dài, kêu răng rắc tiếng những vật bên trong thứ kia gãy vỡ. Cả tòa nhà quá lớn, sóng không phủ được quá nhanh, lớp vật chất sau đè lớp vật chất trước đến mức nhăn lại, sụp đổ nhiều vị trí.
Lưu Tích nghiến chặt răng, nhắm chặt mắt, dồn toàn bộ những gì mình có để chống lại thứ này.
Và rồi.
Rào!!!!
Đợt sóng năng lượng thứ hai đánh ra, cả chân tháp nứt thành vô số mảnh. Cũng như đợt trước, tòa công trình này quá lớn để đánh gọn trong một tích tắc, lần này có thể thấy từng lớp một bị xé nhỏ thành hàng vạn mảnh rồi rơi xuống đất, rõ mồn một như ban ngày. Cả tòa chân tháp kia như chạm phải nguồn hủy diệt, nát vụn một cách lần lượt.
Đến cuối cùng, khi không còn nhìn thấy vật nào trên trời nữa, Lưu Tích mới hạ người xuống. Mặt đất dưới chân hắn đã lỗ chỗ những vết lún sâu của cọc nhà, rải đầy những mảnh vụn của công trình đã từng tồn tại. Một toà tháp không biết ở đâu đã bị Hoàng Thao xé nhỏ và Lưu Tích đập vụn.
Lưu Tích thở một hơi, cả cơ thể đột nhiên xảy ra biến động. Những vệt sáng chìm nổi trên thân hắn kéo hết ra ngoài, hợp lại thành hình hài của Vũ Ngân Nhu. Nàng rơi vào lòng hắn, dường như không còn thở nữa, chỉ thoi thóp được vài hơi.
Lần này, không cần bất cứ chuyên gia nào giải thích, chính Lưu Tích và cảm giác của mình đã có thể xác định được chuyện gì đã xảy ra.
Hắn với nàng, cả hai đều chịu một lượng sát thương như nhau và dĩ nhiên hắn có khả năng chịu đựng tốt hơn nàng, thậm chí lúc này hắn còn bắt đầu hồi phục lại còn nàng thì không.
Lưu Tích bế trên tay Vũ Ngân Nhu, từ từ quay lại giảng đường kia. Mở cửa ra, đập vào mắt và Hải Cương đang bị trói chặt trên sàn, Lục Nhiên ngồi đăm chiêu, cúi gằm mặt trên bàn còn Minh Đa vẫn nằm trong thùng ngâm mà ngủ.
Lục Nhiên đứng bật dậy khi thấy Lưu Tích còn sống, lão già râu bạc ấy nhào đến, ôm lấy người học trò của mình. Lão mừng vì lão đã không sai nhưng lão cũng xót xa cho trạng thái hiện giờ của Lưu Tích. Thân làm y nhân, chỉ cần nhìn, Lục Nhiên đã biết rõ hiện tại Lưu Tích ra sao.
Lão bắt đầu chạy đi chuẩn bị thuốc đồng thời tháo trói cho Hải Cương. Bên ngoài đánh nhau rung thiên động địa, bên trong lại muốn chạy ra làm châu chấu đá xe, bần cùng lắm Lục Nhiên mới phải trói chặt tên Cuồng Huyết này lại.
“Vậy, hợp thể, đúng chứ?” Lục Nhiên hỏi trong lúc chuẩn bị thuốc. Theo lão quan sát chiến trường ngoài kia, việc hợp thể rất có khả năng đã xảy ra. Truyện Bách Hợp
“Không, đây không phải hợp thể… đây giống như dồn nén hai cơ thể lên một hình dạng thì đúng hơn. Tuy mạnh nhưng không hoàn chỉnh. Kim Tộc phải có thể biến cơ thể thành vũ khí, Huyết Tộc phải có thể chuyển sang Hấp Huyết Quỷ, hồi phục cực mạnh. Còn cái trạng thái kia… gượng ép quá, hiệu quả không cao, giống như tôi bị biến thành một giống loài khác.
Không giống Huyết Tộc, cũng chẳng phải Kim Tộc, cũng không giống như sự kết hợp của cả hai..”
Lưu Tích đăm chiêu nhớ về cảm giác lúc ấy. Hắn có thể cảm thấy rằng Vũ Ngân Nhu không thực sự hòa làm một với mình. Nàng giống như một lớp bổ trợ cho hắn hơn là cùng hắn chiến đấu thực sự. Hắn cũng cảm nhận được sự thiếu sót trong lần hợp thể này.
Có thể nói là lần đầu bỡ ngỡ, nhưng hắn vẫn cảm giác lần này quá sai. Cơn đau do hai cơ thể bài trừ lẫn nhau cứ tăng dần theo thời gian, cắn rứt cả hai bên.
Hợp thể không hoàn hảo, cơ thể cũng không có chức năng hoàn hảo. Còn nhớ lúc cuối, sắc mặt hắn không hề biến chuyển dù chịu những cơn đau thấu xương, nát da nát thịt. Lý do là bởi hắn đã bị cái đau đớn hợp thể át đi cả những vết thương ấy.
Cho đến giờ phút cuối cùng trước khi thoát khỏi trạng thái hợp thể, có thể nói, ngay cả bên tai có tiếng gì Lưu Tích cũng không còn nghe rõ nữa, tâm trí bị cơn đau chi phối quá mạnh, mọi thông tin khác đều bị lấn át đi.
Hắn không lo cho bản thân nhiều, vấn đề là nghĩ đến việc Vũ Ngân Nhu cũng phải chịu từng đó thống khổ, Lưu Tích cảm thấy bất lực.