Vương Vũ Lâu xoay mình Đường Vô Song, cho người đó thấy lưng chỉ vết sẹo, đoạn hỏi :
- Tại hạ hạ thủ cũng khéo đấy chứ?
Người đó gật đầu :
- Khéo lắm! Đúng lắm!
Đường Vô Song thốt :
- Vết đao đó, tại hạ mang từ lúc hai mươi bảy tuổi. Vì báo thù cho người tiểu đệ, tại hạ khiêu chiến với Vạn Thắng Đao. Y chém trúng một đao nơi lưng tại hạ, ngược lại tại hạ đâm một nhát kiếm thủng yết hầu y!
Người đó mỉm cười :
- Đúng!
Rồi y hỏi :
- Trên mình các hạ có bao nhiêu vết sẹo tất cả?
Đường Vô Song đáp :
- Chín vết. Trừ hai vết đó, còn bảy vết nữa, bốn vết do kiếm gây nên, hai vết do đao chạm nhau, vết cuối cùng do Bát Tý Thiên Vương dùng hỏa dược ám khí lưu lại!
Lão dừng lại một chút, rồi tiếp :
- Bốn nhát kiếm đó, có hai sâu, hai cạn do Ngân Linh Kiếm Khách gây nên. Y buột miệng xúc phạm đến sư trưởng tại hạ, tại hạ cáu tiết, tìm y phục hận. Trọn cái năm tại hạ hai mươi tám tuổi, tại hạ quyết đấu với y ba lần. Hai lần đầu suýt chết dưới thanh kiếm Ngân Linh, đến lần thứ ba, tai hạ mới giết được y.
Người đó hỏi :
- Trừ chín vết sẹo đó, các hạ còn mang thương tích gì trên mình nữa chăng?
Đường Vô Song suy nghĩ một chút :
- Hình như hết rồi!
Người đó nhắc :
- Ba chiếc răng....
Đường Vô Song vỗ tay :
- Phải! Phải! Tại hạ mất ba chiếc răng bên tả. Lúc nhỏ tại hạ hung hăng như con trâu con, không hề biết sợ cọp là gì. Vì hiếu thắng, tại hạ đến tận nơi cư sở của Trường Bạch Sơn Vương, xin đấu với y. Y nổi tiếng là tay quyền ba đương thời, song tại hạ khinh thường. Tại hạ bị y tung cho một quyền vào mặt, ba chiếc răng bay mất, mồm sưng vung lên, năm hôm liền tại hạ không uống được một giọt nước, đừng nói là ăn!
Người đó gật đầu :
- Đừng quên một chi tiết nào cả mới xong. Bình sanh, các hạ làm được việc đắc ý nhất là giao đấu với Trường Bạch Sơn Vương. Không ai lúc đó dám trêu vào lão, vậy mà các hạ dám đến tận Trường Bạch sơn thách đấu, kể cũng gan lỳ đấy. Dù bại, song bại vinh, bao nhiêu người muốn bại như vậy, song sợ bị lão đánh chết!
Y dừng một chút lại tiếp :
- Cứ mỗi lần nói chuyện với con cháu, các hạ nên tìm cách há miệng cho chúng thấy thành tích kiêu hùng đó!
Đường Vô Song mỉm cười :
- Tại hạ ghi nhớ...
Du Bội Ngọc thở dài.
Vạn Thắng Đao, Bát Tý Thiên Vương, Ngân Linh kiếm khách là những nhân vật thượng đỉnh năm xưa, còn Trường Bạch Sơn Vương Công Tôn Hỏa, là nhân vật thuộc hàng tông chủ, oai danh trên hẳn các vị chưởng môn Thiếu Lâm, Vũ Đương.
Đường Vô Song dám đương đầu với các vị đó, đúng là lúc thiếu thời, lão không sợ trời, không sợ đất, lão là một bậc thiếu niên anh hùng.
Ngờ đâu trở về già lão lại khiếp nhược đến thế?
Lão khiếp nhược đến độ bán chàng cho Du Phóng Hạc!
Tuy nhiên chàng không hận, trái lại còn thương hại lão! Giờ đây có kẻ giả mạo lão, gây cho lão bao nhiêu điều tai hại, lão còn đáng thương hơn!
Người áo bố xanh lại tiếp :
- Có nhiều việc không ai lưu ý, song chúng ta phải cẩn thận nếu lộ sơ hở, thì bao nhiêu công trình cầm như buông trôi theo dòng nước mà sanh mạng cũng khó mà bảo toàn!
Đường Vô Song gật đầu :
- Đúng vậy! Muốn thành công lớn, phải thận trọng từ việc nhỏ. Tại hạ đã hiểu rõ cái đạo lý đó lắm rồi!
Người mặc áo bố xanh trầm ngâm một chút :
- Những cử động ngôn từ hàng ngày, tạo thành một thói quen, phải cố cải thói quen đó, giả như các hạ muốn ẩn cư, song sự việc trong trang vẫn do các hạ quyết định những điều trọng đại, do đó có sự tiếp xúc bất thần với các con, với các môn đồ. Các hạ nên lợi dụng những lúc tiếp xúc tỏ lộ thói quen!
Đường Vô Song mỉm cười :
- Thói thường thì chúng tìm tại hạ sau bữa ăn sáng...
Người đó hỏi :
- Các hạ có biết mỗi bữa các hạ ăn gì chăng?
Đường Vô Song đáp :
- Cháo trứng! Phải để thật nhiều tiêu, cho thật cay! Càng cay càng tốt!
Người đó lại hỏi :
- Các hạ quen cay chưa?
Đường Vô Song lại cười :
- Thoạt đầu, tại hạ còn chảy nước mắt. Song, ăn mãi hai năm dài, tại hạ phải quen!
Người đó nhắc :
- Còn phải nhớ, mấy hôm tắm một lần...
Y nhắc luôn cả chuyện đại tiên, tiểu tiện, y còn cho biết mỗi ngày Đường Vô Song tiểu tiện mấy lần, vào giờ nào, mấy hôm đại tiện một lần!
Y biết quá nhiều về Đường Vô Song.
Cơ Linh Phong thở dài :
- Xem ra, làm cái việc này, Du Phóng Hạc khổ tâm biết bao nhiêu!
Du Bội Ngọc nghiến răng :
- Khổ tâm nhưng đáng giá!
Cơ Linh Phong gật đầu :
- Đúng! Đường gia đã lập nghiệp ở Tứ Xuyên hơn hai trăm năm rồi, tài sản đó nào phải nhỏ? Bỗng nhiên cơ nghiệp họ Đường lại vào tay lão ta, thì dù có khổ tâm hơn, lão cũng phải đành!
Châu Lệ Nhi thốt :
- Chúng ở đây chờ đợi người áo bố xanh, là chịu một cuộc khảo ngiệm, để xem tên Đường Vô Song giả hiệu kia, có đủ tư cách nhập cuộc hay chưa. Gã áo xanh đó là ai? Tại sao hắn biết quá rõ về lối sinh hoạt của Đường Vô Song? Gã biết cái đích của Đường Vô Song nữa?
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc :
- Có thể hắn là một người trong số đệ tử Đường gia!
Cơ Linh Phong gật đầu :
- Chẳng những là đệ tử Đường gia, mà còn là kẻ hầu cận của Đường Vô Song!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Hắn bán rẽ Đường Vô Song, lão nào có hay? Nếu lão hay rằng có ngày đệ tử lão bán lão, hẳn lão chẳng dám bán kẻ khác!
Chừng như cả ba không còn gì để hỏi, phải nói với nhau nữa, họ im lặng, bên này phòng bọn Du Bội Ngọc cũng im lặng.
Một lúc lâu, Vương Vũ Lâu gượng cười hỏi :
- Huynh đài có vẻ bất mãn?
Người áo xanh chưa vội đáp, với tay lấy bình rượu, rồi ra chén, uống luôn ba chén, rồi từ từ thốt :
- Thuật cải sữa dung mạo, đã được truyền bá trên giang hồ hơn mấy trăm năm rồi, nhưng chưa ai sử dụng thuật đó một cách tinh vi, một phần vì khó luyện cho tinh vi, phần khác thuật đó cũng chẳng giúp ích đúng chỗ mong muốn, hỏi ai có nhãn lực thoát nhìn qua cũng nhận ra cái giả tạo. Người ta bảo, có cố cải sửa dung mạo, trà trộn trong một môn phái nào đó, lúc được tất cả mọi người trong môn phái. Song, sự thật thì chẳng bao giờ có việc đó, và bất quá chỉ là sự truyền thuyết mơ hồ thôi. Không đáng tin chút nào!
Người đó dừng lại một lúc, rồi tiếp :
- Nhưng, đến nay thì, với Minh chủ võ lâm, cái thuật đó được xem như thần thuật. Minh chủ Du đại hiệp, sử dụng thuật đó, dù cho thánh cũng chẳng khám phá ra một sơ hở nhỏ!
Vương Vũ Lâu và Đường Vô Song thở phào, cười tươi liền.
Người áo bố xanh lại nhìn Đường Vô Song, trầm giọng tiếp :
- Người đã sáng tạo ra một nhân vật như các hạ, tại hạ dù người trong cuộc, biết rõ sự tình hơn ai hết, còn không thể nhận ra! Tại hạ khâm phục vô cùng! Tại hạ dám chắc trên thế gian này, chẳng một ai khám phá nổi diệu thuật của Minh chủ.
Đường Vô Song mừng rỡ :
- Như vậy, tại hạ có thể chường mặt ra được rồi?
Người áo xanh mỉm cười :
- Tự nhiên! Tự nhiên!
Y đưa hai tay, cầm chén rượu, đưa cao lên :
- Trước hết tại hạ xin kính mừng hai vị một chén rượu và cầu chúc hai vị ra quân đắc thắng!
Đột nhiên một tràng cười vang lên, rồi một câu tiếp nối liền :
- Muốn kính rượu mừng, chắc chắn là ngươi còn thiếu một chén!
* * * * *
Tràng cười, câu nói, phát ra từ phía hậu vọng lên.
Người áo bố xanh biến sắc, cho tay vào chiếc túi bên cạnh sườn ngay.
Đồng thời y quát lớn :
- Ai?
Một tràng cười nữa vang lên, dài hơn rộn ràng hơn.
Rồi thiếu niên thần bí dương dương tự đắc bước ra, trần thân trên, y chỉ mặc có chiếc quần, y nhìn người áo bố xanh cười mãi, vừa cười vừa bảo :
- Đừng lấy tay ra, các hạ ạ! Ám khí của Đường gia, tại hạ không tiêu hoá nổi đâu!
Người áo bố xanh lùi lại hai bước, trừng mắt nhìn Vương Vũ Lâu trầm giọng :
- Trong nhà có người, không lẽ nhị vị không biết?
Vương Vũ Lâu gượng cười :
- Tự nhiên phải biết chứ! Nhưng vị huynh đài này, không phải người lạ!
Người đó trố mắt :
- Ạ?
Thiếu niên cười nhạt :
- Các hạ khỏi phải khẩn trương! Tại hạ chẳng những là bằng hữu của các nhị vị, mà còn là bằng hữu của Du Phóng Hạc nữa đấy?
Trước mặt Vương Vũ Lâu, y nói ngay tên Du phóng Hạc, người áo xanh giật mình, sững sờ một lúc, đoạn hỏi :
- Các hạ tên họ chi?
Thiếu niên thở dài :
- Tại hạ không giấu gì các vị, cũng muốn nói lên một danh hiệu cho các vị giật mình. Song rất tiếc, tại hạ chỉ là một tên tiểu tốt vô danh nên thôi!
Vương Vũ Lâu đằng hắng một tiếng :
- Vị công tử này tên là Dương Tử Giang, vốn là chỗ thân giao của Minh chủ...
Thiếu niên khoát tay chận lại :
- Ngươi không nên lừa hắn. Đề cao ta làm gì. Đừng nói là Du Phóng Hạc chẳng biết phụ mẫu ta là ai, chính ta, ta cũng chẳng biết được! Như vậy có giao tình gì gọi là thân giao?
Vương Vũ Lâu biến sắc mặt từ xanh sang trắng, người áo bố xanh kinh hãi sững sờ.
Dương Tử Giang chỉ ngay mũi mình hỏi :
- Ngươi biết tại sao ta có tên là Dương Tử Giang không?
Người áo bố xanh không cười nổi, lẩm nhẩm :
- Lỗi quá! Lỗi quá?
Dương Tử Giang bật cười ha hả :
- Làm sao ngươi biết được! Việc đó đâu có quan hệ gì đến ngươi, ngươi xin lỗi cái quái gì chứ?
Y chụp lấy bình rượu, rót một chén nốc cạn rồi tiếp :
- Cho ngươi biết, ta bị quăng xuống Dương tử Giang, do đó ta lấy tên sông làm tên mình, ta sanh ra trên đời, chừng như để cho người đời bạc đãi, đến cha mẹ ta còn không muốn nuôi ta, đem gởi cho hà bá! Nếu các ngươi thông minh một chút hẳn phải biết là ta trưởng thành để gây khó chịu cho người đời!
Vương Vũ Lâu, Đường Vô Song và người áo bố xanh tuy không nói với nhau tiếng nào, song cả ba cùng nghĩ thầm như nhau :
- Hắn biết là thiên hạ khó chịu vì hắn thế là cũng thông minh thôi!
Dương Tử Giang ngồi xuống, cười hì hì :
- May mà chúng ta chẳng phải thực sự là bằng hữu nhau nên cái điều làm ta khó chịu cho các ngươi, không thành vấn đề! Ta nói thật đấy, ta không thích các ngươi đâu.
nếu Du Phóng Hạc không yêu cầu ta, dù các ngươi có đem tám xe nghinh đón, ta cũng lười đến với các ngươi như thường.
Người áo bố xanh chừng như không chịu nổi thái độ cao ngạo của thiếu niên, lạnh lùng hỏi :
- Minh chủ muốn các hạ đến đây để làm gì?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Ngươi không hiểu à? Rất đơn giản! Chì vì y sợ có người cướp mất mạng sống của các ngươi, nên nhờ ta đến bảo vệ các ngươi đó!
Người áo bố xanh cười lạnh :
- Dù có kẻ muốn sát hại bọn này, thì bọn này cũng thừa sức đối phó, cần gì các hạ phải nhọc lo?
Dương Tử Giang à lên một tiếng :
- Các ngươi có đủ bản lĩnh đối phó?
Ngưòi áo bố xanh gật đầu :
- Phải!
Dương Tử Giang bật cười lớn :
- Nói như vậy, là ngươi tự cho mình có võ công cao?
Người áo xanh bèn nói :
- Luận về võ công, thì tại hạ không đến nỗi kém lắm!
Dương Tử Giang vẫn cười vang :
- Ngươi cho rằng mình là một tay khá, song trước con mắt của ta, bất quá ngươi chỉ là một kẻ tầm thường. Nếu ta muốn giết ngươi thì trên đời này khó có việc gì dễ làm bằng!
Người áo bố xanh vỗ bàn kêu một tiếng bốp, đứng lên liền.
Vương Vũ Lâu và Đường Vô Song cùng nhìn nhau song cả hai không ngăn trở cuộc so tài!
Họ muốn thấy võ công của Dương Tử Giang như thế nào!
Dương Tử Giang thở dài :
- Thế ngươi nhất định tỷ thí với ta! Ngươi bức bách ta quá!
Người áo bố xanh hừ một tiếng :
- Tại hạ muốn giết những kẻ vô tài nhưng khoát lác!
Dương Tử Giang lại thở dài :
- Nhãn lực của ngươi kém quá!
Tiếng cuối của câu nói vừa dứt âm vang, thiếu niên mất dạng. Ngọn đèn trên bàn thoáng chao rồi dừng lại như thường.
Người áo bố xanh giật mình, định quay đầu nhìn lại bỗng cảm thấy có ai sau lưng thổi một làn hơi lạnh vào cổ.
Rồi Dương Tử Giang cất tiếng :
- Giả như ta muốn giết ngươi, thì chắc chắn đầu ngươi đã lìa khỏi cổ! Ngươi hiểu chứ?
Người áo xanh không đáp, hoành tay phải ngược về phía sau, một vầng sáng gồm nhiều điểm nhỏ từ tay y, bay ra rào rào. Đồng thời y quay mình nhìn lại.
Chẳng có bóng người nào sau lưng y!
Hơn mười mũi đinh lạnh cắm phập vào tường, tiếng chạm vang lên boong boong.
Dương Tử Giang đã ngồi tại chỗ cũ của y, như chẳng hề rời khỏi ghế!
Vương Vũ Lâu và Đường Vô Song biến sắc!
Người áo bố xanh cũng hãi hùng không kém.
Đến bọn Du Bội Ngọc cũng không tránh khỏi giật mình nhận ra thuật khinh công của Dương Tử Giang đã đạt tới mức siêu thần nhập hoá.
Hải Đông Thanh còn kém y ít nhất cũng một bậc!
Người áo bố xanh xuất hạn một mình!
Dương Tử Giang điềm nhiên hỏi :
- Ngươi phục chưa?
Người áo bố xanh nắm chặt hai tay, không nói được tiếng nào!
Dương tử Giang mỉm cười, tiếp :
- Thực ra, ngươi không nên khó chịu, đáng lý, ngươi nên cao hứng mới phải. Bởi, có người như ta ở bên cạnh, bảo hộ ngươi còn ai dám động đến một sợi lông chân của ngươi!
Vương Vũ Lâu bật cười khen :
- Thuật khinh công của huynh đài quả thực ảo diệu phi phàm! Bình sanh tại hạ chưa thấy một ngưòi thứ hai nào đạt đến thành tựu như huynh đài!
Mỗi người tâng bốc một câu, định bụng Dương Tử Giang phải khoái chí híp mắt.
Ngờ đâu y lạnh lùng thốt :
- Những câu như thế, nói ra trong phòng kín thì chẳng sao, nên các vị tuyên bố oang oang bên ngoài, thì đầu tại hạ rơi nhanh, mắt tại hạ không kịp chớp!
Đường Vô Song vuốt thêm một câu :
- Huynh đài nói đùa như vậy! Với tài nghệ của huynh đài, hiển nhiên huynh đài là con ngươi bất khả xâm phạm rồi? Còn ai dám trêu vào chứ?
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Các vị chỉ thấy một thuật mọn của tại hạ chứ chưa thấy cái học chân chính của người đời, làm sao các vị biết được thế nào là cao, thế nào là tầm thường?
Đường Vô Song trầm giọng :
- Tuy tại hạ cô lậu quả văn, song cũng từng biết một vài nhân vật có thuật khinh côn siêu việt trên giang hồ, do đó mới dám nói lên một nhận xét?
Dương tử Giang ạ lên một tiếng :
- Giả như ai?
Đường Vô Song tiếp :
- Phù Dung tiên Tử, phái Hoa Sơn, Hải Đường phu nhân Bách Hoa môn, Hồng Liên Hoa bang chủ Cái bang, rồi đến Võ lâm Thất cầm, Giang Nam tứ yến, cuối cùng là Mộc Ảnh Tử, vị hiệp đạo độc hàng tại đất Quảng Đông!
Dương Tử Giang lạnh lùng :
- Những người đó xứng danh với cái danh hiệu thượng đẳng khinh công chăng?
Đường Vô Song cười vuốt :
- So với huynh đài họ còn kém xa, song trên giang hồ họ là những tay có hạng lắm! Có thể nói là đệ nhất lưu cao thủ đấy!
Dương tử Giang xí một tiếng :
- Nhất lưu? Tại hạ chỉ sợ đệ bát lưu chưa xứng đáng!
Đường Vô Song không dám cãi, nhưng không phục.
Dương Tử Giang nốc thêm chến rượu rồi tiếp :
- Các vị là những người xuôi ngược trên giang hồ chắc cũng có nghe nói đến địa phương mang tên là Hồi Thanh Cốc chứ?
Vương Vũ Lâu và Đường Vô Song cùng nhìn nhau, cùng lắc đầu đáp :
- Không nghe!
Dương Tử Giang gật đầu :
- Hỏi để mà hỏi, chứ tại hạ thừa hiểu là chẳng bao giờ quí vị nghe nói đến địa phương đó. Bởi vì quí vị có nghe đến Hồi Thanh Cốc, chắc chắn các vị không dám ngồi đây, cùng uống rượu với tại hạ!
Vương Vũ Lâu và Đường Vô Song biến sắc!
Vương Vũ Lâu hỏi :
- Trong Hồi Thanh Cốc, hẳn phải có một nhân vật luyên được thuật khinh công cực cao?
Dương Tử Giang thở dài :
- Người trong Hồi Thanh Cốc nào phải chỉ giỏi khinh công mà thôi? Riêng về cái thuật đó không ai tưởng tượng nổi mức thành tựu của họ.
Y lại uống thêm một chén rượu, rồi tiếp :
- Trước hết các vị nên hiểu tại sao địa phương đó lại mang tên Hồi Thanh Cốc.
Bởi người trong cốc, như chính sơn cốc, có cái thuật hồi thanh, các vị nói gì, họ phát ra ra tiếng dội y như vậy. Các vị cũng đừng mơ thấy bóng hình của họ. Giả như các vị có đắc tội với họ, chẳng khi nào họ xuất hiện thanh toán quí vị đâu, họ chỉ chờ quí vị phát thoại họ hồi thanh lại cho các vị nghe, các vị nghe rồi chẳng dám mở miệng nữa, bởi bắt đầu từ đó, bất cứ địa phương nào, trong phút giây nào, nếu các vị mở miệng nói cười làm sao, là có tiếng dội lại y như vậy. Rất may cái ảnh hưởng đ?? chỉ kéo dài trong ba hôm thôi. Nhưng một con người không mang tật câm, mà phải ngậm miệng suốt ba hôm thì kể ra cũng là một cực hình đấy!
Vương Vũ Lâu cười như mếu :
- Tuy nhiên dù phải câm miệng, mình cũng chưa đến đỗi chết!
Bỗng Dương Tử Giang lập lại câu nói của Vương Vũ Lâu :
- Tuy nhiên dù phải câm miệng, mình cũng chưa đến đỗi chết!
Vương Vũ Lâu giật mình :
- Huynh đài hà tất phải đùa tại hạ?
Dương tử Giang lập lại :
- Huynh đài hà tất phải đùa tại hạ?
Vương Vũ Lâu biến sắc :
- Huynh đài... huynh đài...
Dương Tử Giang lập lại :
- Huynh đài... huynh đài...
Vương Vũ Lâu đỗ mồ hôi ướt trán, ngậm miệng liền, chẳng dám nói gì nữa.
Dương Tử Giang mỉm cười thốt :
- Bất quá tại hạ học nói theo các hạ ba câu, các hạ lại còn trông thấy tại hạ, như vậy đã cảm thấy khó chịu rồi, huống chi nghe người nhại tiếng mình mà không thấy mặt người? Rồi tưởng tượng có kẻ nào đó, ở bên cạnh mình chờ mình mở miệng nói gì, là nhại liền theo như vậy, vô luận các hạ đi tới địa phương nào hoặc chui xuống lòng đất sâu mở miệng ra là có tiếng nhại theo, các hạ vẫn chẳng thấy bóng hình nào quanh quẩn! Thiết tưởng có trầm tĩnh đến đâu, các hạ cũng cảm thấy khó chịu phi thường.
Y nhìn sững Vương Vũ Lâu hỏi :
- Thử hỏi các hạ có thể trải qua những ngày trong tình trạng đó chăng?
Vương Vũ Lâu tháo mồ hôi hạt, sững sờ một lúc, sau cùng thở dài nhếch nụ cười khổ :
- Tại hạ sợ không chịu nổi một ngày, nói chi đến ba hôm, nhiều hôm chắc phải điên mất!
Dương Tử Giang lạnh lùng :
- Đại khái, kẻ nào đắc tội với người trong Hồi Thanh Cốc, họ không giết họ, chỉ làm cho họ điên thôi, không điên cũng khổ hơn điên thật! Cuối cùng thì cũng tự sát vì cuồng tâm quẩn trí! Theo tại hạ biết từ lúc nào đến giờ, chẳng một ai bị họ trừng phạt mà chịu nổi ba tháng!
Đương Vô Song mỉm cười :
- Trên thế gian này lại có người giỏi khinh công cỡ đó à?
Dương Tử Giang lắc đầu :
- Không khỏi tưởng nổi!
Đường Vô Song cười khan :
- Vậy chúng ta cố giữ mình, đừng để đắc tội với họ là xong!
Dương Tử Giang tiếp :
- Tuy nhiên các vị không phải lo ngại, bởi các vị chẳng bao giờ gặp họ đâu! Còn như các vị muốn họ tìm đến các vị thì họa chăng các vị phải tu luyện thêm đúng ba muơi năm công phu nữa!
Đường Vô Song vừa thẹn vừa tức, không nói gì được.
Dương Tử Giang lại tiếp :
- Luận về khinh công họ là những con chim ưng, chim én trong võ lâm, còn như bọn Thất Cầm Tứ Yến do các hạ vừa nêu ra, bọn đó chỉ là những chim sẻ!
Vương Vũ Lâu vụt hỏi :
- Còn như huynh đài?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Tại hạ à? Tại hạ không là chim sẻ như bọn Thất Cầm Tứ Yến, song tại hạ cũng chưa là chim ưng như họ!
Người áo bố xanh cười lạnh :
- Nếu vậy các hạ cũng có thể bị họ cắt đầu dễ như thường. Và như vậy, thì làm sao bảo vệ nổi bọn này?
Dương Tử Giang điềm nhiên :
- Ngươi yên trí! Ta đủ khả năng bảo vệ chiến đấu của ngươi. Còn như đầu của ta thì....
Y bật cười hắc hắc, tiếp :
- Dù ngươi có cái đầu, hiến nạp cho họ, họ cũng chẳng nhìn nữa mắt. Bởi mạng sống của các ngươi, đối với họ chẳng đáng giá nữa đồng tiền! Vậy yên trí đi đừng sợ ta bất tài, không bảo vệ nổi ngươi!
Người áo bố xanh trầm ngâm một lúc, rồi dậm chân, không buồn quay nhìn ai, cứ bước đi luôn ra khỏi phòng.
Vương Vũ Lâu và Đường Vô Song định ngăn chặn!
Dương Tử Giang lạnh lùng :
- Để hắn đi!
Vương Vũ Lâu cười vuốt :
- Tuy y chẳng đáng giá nửa đồng tiềng, nhưng để y ôm hận mà đi chỉ sợ có điều bất tiện!
Dương Tử Giang hừ một tiếng :
- Các hạ sợ y tiết lộ bí mật?
Vương Vũ Lâu gật đầu :
- Tuy Minh chủ có thỏa thuận điều kiện với y rồi, song một con người dám phản bội cốt nhục chí thân như y, thì còn ai mà y chẳng dám phản bội!
Dương Tử Giang gằn giọng :
- Nếu vậy, các hạ đuổi theo hắn, sát hại hắn cho xong!
Vương Vũ Lâu giật mình, trầm ngâm một lúc lâu, bỗng cười một tiếng :
- Huynh đài có ý khích nộ cho y bỏ đi?
Dương Tử Giang uống một chén rượu, rồi cười nhạt :
- Phải!
Rồi y tiếp :
- Nơi đây, là một địa phương hữu tình, hợp với việc cười trăng cợt gió, nếu đem chuyện giết chóc bàn tới bàn lui mãi làm ô uế mất cái thanh cao của cảnh trí. Tại hạ không muốn khai giòng máu đổ giữa cảnh đẹp như thế này!
Vương Vũ Lâu nín lặng một lúc lâu, từ từ thốt :
- Đêm sắp tàn, ngày sắp lên rồi, thời gian còn lại kể cũng đủ!
Dương Tử Giang ngẩng đầu lên, nhìn đâm chén rượu lạnh lùng tiếp :
- Từ giờ đến sáng, nếu các hạ không làm xong cũng việc đó, thiết tưởng các hạ nên tìm cách trốn thoát đi!
Vương Vũ Lâu biến sắc vụt đứng lên, chạy đi liền!
Dương Tử Giang vẫn nhìn chén rượu nơi tay, chừng như dùng mắt mà uống, uống lên mắt để nhờ rượu giải tỏa niềm u uất đang che mờ...
Đường Vô Song chẳng hiểu sao thiến niên thần bí lại ưu tư trầm trọng như vậy.
lão sợ hãi nên chẳng dám mở miệng hỏi gì nói gì.
Mãi một lúc lâu, Dương Tử Giang từ từ cất tiếng :
- Các hạ có biết tại sao tại hạ bảo y chạy đi giết người, còn mình ngồi nguyên chỗ đây chăng?
Đường Vô Song thầm nghĩ :
- Ngồi một chỗ mà uống rượu, tự nhiên phải nhàn hạ hơn chạy đi, lại còn hỏi lý do!
Nhưng y có lá gan to bằng biển cũng chẳng dám nói lên ý nghĩ đó.
Y chỉ cười ve vuốt đáp :
- Tại hạ không hiểu!
Dương Tử Giang trầm giọng :
- Chỉ vì từ bao lâu nay, tại hạ không hề giết một người nào. Cho nên dù hiện giờ có muốn giết người cũng chẳng thích giết hạng người như thế!
Đường Vô Song giật mình, kêu lên :
- Các hạ chưa hề giết người?
Dương tử Giang mỉm cười :
- Các hạ không tin?
Tuy y cười, song gương mặt lại lộ rõ vẻ khắc khổ.
Rồi y tiếp :
- Thực ra, tại hạ cũng muốn biết qua cái tư vị giết người như thế nào, rất tiếc từ ngày xuôi ngược trên giang hồ, tại hạ chưa gặp người nào đáng giá cho tại hạ xuất thủ!
Đường Vô Song rung người :
- Mẫu ngươi nào mới xứng đáng cho các hạ xuất thủ?
Dương Tử Giang điềm nhiên :
- Khi nào gặp mẫu người đó, tại hạ sẽ nói cho các hạ biết!
Đường Vô Song trố mắt, đôi mắt mất hẳn tinh thần.