-Thượng Quan Phong! Rốt cuộc là có chuyện gì?- Huyết Tử sốt ruột.
Thượng Quan Phong toan định ngồi dậy, nhưng bất chợt lại chạm vào bết thương nơi bả vai. Hắn nhíu mày, động tác chợt khựng lại. Chậc...vết thương này có vẻ nặng hơn hắn tưởng.
Thượng Quan Khương thấy thế liền ngăn lại:
-Đệ cứ nằm đi.
Thượng Quan Phong gật gật cái đầu, hắn kể:
-Vừa rồi khi ta đụng độ một tên có sử dụng huyền khí, hắn đã đả thương ta.-Thượng Quan Phong giọng lạnh lẽo- Ta nghĩ sức mạnh hắn là tốc độ. Nhưng mà không phải. Sức mạnh của hắn không phải là tốc độ mà là giảm tốc độ của người khác. Lúc đó ta cảm thấy sức mạnh này phải chăng là lớn quá đi. Nhưng ta đã nhận ra một điều khi nhìn thấy thánh thú của hắn. Thánh thú của hắn thuộc loại hỗ trợ sức mạnh. Nó giúp hắn ra tăng diện tích huyền khí. Nếu ta đoán không nhầm thì mọi thứ nằm trong bán kính 5 dặm (khoảng 8 km) sẽ bị chậm lại. Khi ta nhận ra được điều đó thì đã cố gắng thoát ra khỏi bán kính ấy. Nhưng mà làm sao có thể thoát ra được khi đang nằm trong bán kính ấy? Ta bị đả thương. Lúc hắn sắp kết liễu ta thì ta chợt thấy một kẻ khác chạy đến. Hắn nói rằng chủ nhân của bọn chúng đang đợi ở phía trung tâm. Ta cũng không biết là có chuyện gì nhưng nhờ đó ta đã thoát. Mọi người mau mau đến trung tâm đi.- Thượng Quan Phong giục.- Bọn chúng định làm gì đó vào giờ tị (khoảng 12 giờ trưa)
-Còn ngươi?- Kiều Tuyết hỏi. Nếu đi hết thì ai sẽ ở lại canh trừng đây.
-Ta cũng sẽ...-Thượng Quan Phong định nói gì đó, lập tức bị Huyết Tử chặn họng:
-Ta sẽ ở lại trông trừng huynh ấy.- Huyết Tử cương quyết.
-Nàng...-Thượng Quan Phong ú ớ không biết nói gì. Huyết Tử đúng là rất mạnh. Tại sao lại ở lại?
-Huyết Tử, huyền khí của cậu dù sao cũng mạnh. Tớ sẽ ở lại-Kiều Tuyết lúc đầu luôn khẳng định mình là kẻ mạnh. Cùng lắm cũng chỉ đứng sau vài người. Nhưng mà là sau nhiều cuộc chiến, nàng đã lầm. Huyền khí của nàng học mới chỉ là những gì căn bản mà thôi. Nàng kém hơn nàng nghĩ nhiều. Nàng tuyệt đối không phải kẻ mạnh. Chỉ là nàng học huyền khí so với những người khác có phần nhanh hơn. Như thế không có nghĩa là mạnh.
-Không! Cậu đi đi. Nếu đúng như lời Thượng Quan Phong nói thì cần sự giúp đỡ của khả năng chiến đấu xa đấy.- Huyết Tử giải thích. Sau đó nàng quay về phía Thượng Quan Khương.- Khương! Nhớ để ý tới Kiều Tuyết. Hai người nên nhanh chân chút. Sắp kết thúc giờ thìn rồi (khoảng 11 giờ rưỡi)
-Vậy đi!- Thượng Quan Khương kéo tay Kiều Tuyết đi ra.
Đi ra đến cửa thì thấy bóng dáng Thị Linh ở đằng xa. Đi phía sau là một lão đại phu già. Hai người cũng chẳng buồn để tâm. Chỉ để lại một câu dặn dò với lão đại phu: -Nhớ chăm sóc đệ đệ ta cẩn thận.
Tiến về phía trung tâm của thị trấn, hai người lại chẳng thấy có gì khác biệt cả.
-Liệu không phải Thượng Quan Phong nghe nhầm đấy chứ?- Kiều Tuyết nhíu mi. nàng chẳng thấy có điểm gì đặc biệt ở mấy cái chỗ này cả.
-Phong đệ tuyệt đối không bao giờ nghe lầm.- Thượng Quan Khương khẳng định chắc nịch. Thượng Quan Phong chưa lú lẫn đến mức đó.
-Ta thấy...-Kiều Tuyết định nói gì đó bỗng nhiên bị Thượng Quan Khương kéo lại một góc tường nhỏ, khuất so với đường lớn. Hắn bịt miệng Kiều Tuyết không cho nàng nói, chỉ khẽ ra ám hiệu im lặng.
Kiều Tuyết hiểu nhưng nàng đương nhiên im lặng.
Ngoài đường lớn, một đám người mặc đồ đen đang đi vào trong một cửa hàng bán chai lọ cổ. Mà nhìn kẻ đi đầu tiên, không ai khác chính là kẻ đã tấn công Thượng Quan Khương cùng các nàng vừa rồi.