Thật sự cảnh tượng ở tầng trời thứ ba mươi ba không giống như dự đoán cho lắm, một nơi to như vậy mà lại trống trải bình dã, cây cỏ xanh tươi mọc khắp nơi, gió trong lành mang theo mùi hương dược thảo xuyên thấu tim gan, Bồng Lai Tiên Tử vừa ngửi đã biết đây là dược liệu thượng hạng, là vật quý mà nhân gian hiếm có, ngẩng đầu nhìn bốn phía, xa xa ở hướng Đông là một dãy nhà cửa đơn sơ thấp bé, xa hơn nữa còn có thể thấy một hồ nước sóng gợn lăn tăn trước nhà, còn ở hướng Tây là dãy núi ẩn hiện trong từng làn khói mỏng, Tiên Tử ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Hạo Nguyệt:
- Chắc hẳn nơi đây chính là chỗ ở của đế vương, Tam Hoàng Ngũ Đế ngự ở tám phương hướng khác nhau trên tầng trời thứ ba mươi ba, hướng Đông là nơi Thần Nông cư ngụ, còn hướng Tây chính là động phủ của Hiên Viên đế.
- Vậy thì không nên trì hoãn nữa, chúng ta mau đi hướng Tây.
Hạo Nguyệt dắt tay Tiên Tử, cũng không màng hôm nay trên thượng giới tựa hồ quá đỗi thanh tịnh, cũng không quản xông vào làm loạn như vậy có hợp cấp bậc lễ nghĩa hay không, yêu quang xen lẫn cùng tiên quang, đi theo phương hướng của làn khói nhẹ tỏa ra, chớp mắt đã tới trước một cửa động trong dãy núi ở hướng Tây.
"Hiên Viên động", nhìn ba đại tự xưa cũ khiến trái tim Hạo Nguyệt kích động không thôi, cuối cùng đã có thể tìm được đến đây...... Chẳng qua, vì sao cửa động phủ đến cả đồng nhi trông coi cũng không có? Nhìn đến hai tượng đá nho nhỏ dựng trước cửa động càng khiến Hạo Nguyệt cảm thấy lo sợ bất an.
Tượng hồ ly màu đỏ ư?
Vì sao trước cửa Hiên Viên đế không cho đồng nhi trông coi mà lại dựng hai pho tượng Hỏa hồ ly? Chả có lẽ ông ta thực sự xem người của Hỏa Hồ tộc như nô bộc của ông ta sao? Lửa giận trong lòng Hạo Nguyệt dâng lên, tay phải siết chặt Tử Kim thương, tay trái dắt Tiên Tử, từng bước tiến vào trong động.
Động phủ của Hiên Viên đế cũng không quá trúc trắc phức tạp, trước đài cao bày ra ba tấm đệm cói, trên đài được trải một cái áo da hổ, dù rằng giản đơn cũng khiến cho người ta cảm thán, nhưng cảnh tượng trên đài kia mới làm cho Hạo Nguyệt cả kinh thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất....
Một Cửu Vĩ Hồ to lớn lông trắng như tuyết đang nằm trên đài, trên vách tường phía sau treo bích họa thật lớn, Hạo Nguyệt nhớ tới bức bích họa trong đền thờ ở Cô Vân Thôn, bức họa kia là tranh vẽ tổ tiên Hồ tộc, Cửu Vĩ Hồ trong tranh có một vệt hồng ấn ngay giữa mi tâm, giống hệt như Cửu Vĩ Hồ đang ở ngay trước mắt.
Hay...... Cửu Vĩ Tuyết Hồ này chính là tổ tiên? Ngay cả Người cũng đã thành nô bộc của Hiên Viên đế rồi sao?
Tay Hạo Nguyệt không tự chủ được run run, muốn quỳ xuống trước tổ sư gia nhưng hai chân lại không cách nào động đậy, nàng hận...... Vì sao vị tổ sư gia này lại không có chút cốt khí nào cả, cư nhiên làm kẻ hầu người hạ bên cạnh lão tặc Hiên Viên kia, quả thực như lời bọn phàm nhân thường nói, "nhận giặc làm cha"...…
Thôi thôi thôi, không cốt khí cũng được, nhận giặc làm cha cũng được, tất cả đều không liên quan tới mình, có điều...... Lúc này lão tặc Hiên Viên đế kia đang ở nơi nào? Chẳng lẽ trong động này còn có mật thất?
Hạo Nguyệt thử xê dịch chân một chút, thấy tổ tiên Cửu Vĩ Hồ không có phản ứng, thế mới dần dần yên lòng, quay đầu nháy mắt với Tiên Tử, Tiên Tử nhất thời hiểu ý, hai người rón ra rón rén tìm quanh một vòng trong động nhưng vẫn không tìm được mật thất nào cả, Hạo Nguyệt cắn môi hết nghĩ lại suy, bèn đi đến trước mặt Cửu Vĩ Hồ bái chào một cái, trong lòng nàng tràn đầy khinh thường vị lão tổ tông này, ngay cả quỳ cũng lười quỳ, hơn nữa sau khi tu luyện ma công thành 'kẻ tài cao' nên gan cũng lớn, dõng dạc hỏi thẳng:
- Hậu bối Cơ Hồng Ngọc, có việc muốn thỉnh giáo, xin hỏi lão Hiên Viên ở trong động này đã đi đâu rồi?
Ở trước mặt tổ sư gia, Cơ Hồng Ngọc không dám tiếp tục mạo danh, nhưng liên tục hỏi ba lần, Cửu Vĩ Tuyết Hồ ở trên đài cũng không thèm động đậy chút nào, lại còn ngáy ngủ, chọc cho cơn giận của nàng không khỏi dâng cao vài phần, cố gắng kiềm chế mà tiến lên vài bước, nắm chặt chòm râu dùng sức giựt 'pặc' một cái khiến lão tổ tông đau đến run rẩy toàn thân, kêu lên "Úi!" một tiếng hoảng hốt, mở to mắt trở mình một cái ngồi dậy, Cơ Hồng Ngọc nhanh chân lui về sau một bước, vẫn cung kính đứng trước mặt.
Mắt lão tổ tông như muốn phun ra lửa, thanh âm mặc dù già nua nhưng ngữ khí lại cực kỳ nghiêm khắc:
- Cái đồ ngu dốt xấu xa này, không biết cấp bậc lễ nghĩa cũng không sao, giả mạo tên người khác làm việc bất nghĩa cũng không sao, nhưng lại làm hại Hồ tộc sắp gặp đại kiếp, bây giờ còn cư nhiên dám nhổ râu của ta, Ngươi! Ngươi! Ngươi......"
Liên tục "ngươi" ba lượt thì nói không ra lời nữa, hóa ra là vì lão tổ tông đã nhìn ra hậu bối trước mắt này tu vi đã trên cả mình, dựng râu trừng mắt xong cũng không biết phải làm gì.
Cái gì mà Hồ tộc sắp gặp đại kiếp, lừa bọn phàm nhân tầm thường thì được, chứ lừa Cơ Hồng Ngọc nàng thì còn kém xa lắm, vì thế tựa như không nghe thấy, tiếp tục gặng hỏi:
- Xin hỏi lão tổ tông, lão Hiên Viên đang ở đâu vậy?
Cửu Vĩ Hồ ở trên đài trừng mắt nhìn nàng và Tiên Tử, nói:
- Các ngươi tìm ngài ấy có việc gì?
Cơ Hồng Ngọc liếc mắt một cái, đứng dậy khoanh tay mà nói:
- Ta đến tìm lão ta tính sổ, từ vạn năm trước tới nay, nếu không phải lúc trước lão hạ sắc lệnh thì Hồ tộc của ta cũng sẽ không 'vĩnh viễn không vượt luân hồi', trở thành trò cười của tam giới, cái gì mà『 trĩ vĩ 』, cái gì mà hút máu người để tu hành, chẳng phải đều là tội ác phải đày xuống địa ngục sao, một khi phạm phải thì đời đời kiếp kiếp cũng không thể bồi thường, Cơ Hồng Ngọc ta cũng từng làm qua những việc bất nghĩa này, sau khi chết không thể tránh khỏi hình phạt vào chảo dầu sôi, nhưng ta chết cũng không hề gì, chỉ mong sao con cháu đời sau không phải đi trên con đường ác nghiệt này, lão tổ tông, coi như là vì đám tôn tử của Người mà mở lòng từ bi, nói cho ta biết lão Hiên Viên đi nơi nào, ta không bắt lão ta thành toàn là không được!
Cửu Vĩ Hồ híp mắt nhìn nàng hồi lâu, miệng thì thào thở ra một câu:
- Hóa ra đây là lý do ngươi phá vỡ thiên mệnh nhập vào ma giới để lên thiên đình......
Dừng một lúc lâu, Cửu Vĩ Hồ dần dần hóa thành một lão giả mặc áo bào trắng bay phấp phới, tóc dài râu rậm rối tung phết trên mặt đất, trái tim Tiên Tử đập mạnh "thịch" một tiếng, năm đó thiên đình tổ chức thịnh yến bàn đào, nàng có theo tam tiên lão nhân đến dự, lúc ấy từng gặp qua Hiên Viên đế một lần, lão giả trước mặt này......Chính là Hiên Viên đế!
Tiên Tử bất giác đi tới bên cạnh Cơ Hồng Ngọc, nhéo nhéo tay nàng ra hiệu, Cơ Hồng Ngọc tựa hồ không quá tin tưởng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Hiên Viên đế nhìn ra vẻ khó hiểu trong mắt nàng, ngồi xếp bằng ở trên đài hướng nàng vẫy vẫy tay, chỉ chỉ tấm đệm dưới đài nói:
- Các ngươi lại đây.
Cơ Hồng Ngọc giờ này khắc này không dám tiếp tục làm càn, nỗi băn khoăn trong lòng nàng càng lúc càng lớn, Hiên Viên đế...... Vì sao lại là một Cửu Vĩ Hồ yêu? Nếu chính lão ta cũng thân là hồ tộc, vì sao phải hạ lời nguyền ác độc xuống tộc nhân mình như vậy?
Cơ Hồng Ngọc lòng tràn đầy thắc mắc, hận không thể làm cho lão tổ tông lập tức trả lời cho bằng hết. Hiên Viên đế sớm nhìn ra kẻ tôn bối này sốt ruột, không chút để ý, cất giọng êm tai:
- Ta vốn là Thiên thượng Thiên Hồ tinh, vạn năm trước chịu thiên mệnh nhập phàm trần sống ở Hữu Hùng, bởi vì trường cư ở Cơ Thủy nên mới đổi họ thành 『 Cơ 』, sống ở đồi Hiên Viên cho nên gọi 『 Hiên Viên thị 』, tính ra ngươi đã là chắt tử đời thứ ba của ta.
(*) Hữu Hùng: tên một quốc gia bộ lạc thời viễn cổ trong lịch sử Trung Quốc, địa bàn của nước này nằm ở khu vực huyện Tân Trịnh, tỉnh Hà Nam ngày nay. Bộ lạc Hữu Hùng có quan hệ gần gũi với bộ tộc Lạc Việt.
Cơ Hồng Ngọc hai mắt nhìn dưới mặt đất không nói gì, nàng không quan tâm lão Hiên Viên này đến cùng là có quan hệ gì với mình, nàng chỉ quan tâm đến『 trĩ vĩ 』.
- Năm đó ta thống Hoa Hạ, chiến Xi Vưu(1), sau khi công thành phi thăng, Thiên Tôn niệm tình ta vừa có công lao vừa có khổ lao, đặc biệt cho ta một nguyện vọng, ta vốn xuất thân Hồ tộc, tất nhiên phải nghĩ đến tạo phúc cho hồ tử hồ tôn của ta, vì thế ta hướng về phía trời cầu nguyện, hy vọng Hồ tộc ta con cháu đời đời có thể sống yên phận, trường tình cửu tính, làm cho con đường tu chân của Hồ tộc không phải nghèo khó khốn khổ như thường nhân......
(*) trường tình cửu tính: sống chung thủy, phát triển nòi giống, ưu tiên kết hôn, tìm bạn tình cùng chủng tộc, giữ huyết thống truyền thừa
(**) nghèo khó khốn khổ: phải tuân thủ nghiêm mặt những quy giới điều giới luật để tu hành
Nói còn chưa xong, Cơ Hồng Ngọc một ngụm ngắt lời:
- Vì thế Thiên Tôn liền thỏa mãn nguyện vọng của Người, ban 『 trĩ vĩ 』 cho mỗi tộc nhân, từ nay về sau người Hồ tộc ta nếu muốn tu luyện quả thật không phải "nghèo khó khốn khổ", thanh sắc khuyển mã* mọi thứ đều có thể, chẳng qua...... Người có biết điều này đã xúc phạm tối kỵ của tu chân giới! Người có biết Hồ tộc nay đã thành hạ tộc bị tam giới gắn chữ DÂM lên đầu phải hứng chịu vạn nhân thóa mạ! Nếu không phải năm đó ngài vì toan tính cá nhân, Thiên Tôn cũng sẽ không nghĩ ra cách nhục nhã đùa cợt chúng ta như vậy! Ngài thì hay rồi, suốt ngày ở trong này ngủ nghê điều dưỡng, ngài làm gì biết đám hồ tử hồ tôn ở nhân gian phải trải qua cuộc sống thế nào!
(*) thanh sắc khuyển mã: ám chỉ cuộc sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây, trong này ám chỉ Hồ tộc tu luyện thoải mái, không chịu giới luật.
Cơ Hồng Ngọc mắng ra thật thống khoái, khiến cho Hiên Viên đế lại tức giận đến râu dựng ngược, Tiên Tử vội giữ chặt tay Cơ Hồng Ngọc, vỗ nhẹ lưng nàng khuyên nhủ:
- Được rồi, đừng chọc tức làm hại thân thể lão nhân gia.
Lúc này Cơ Hồng Ngọc mới hơi hơi xoay người siết chặt tay Tiên Tử, không cần phải nhiều lời nữa.
Hiên Viên đế thật vất vả điều hòa hơi thở, mới tiếp tục nói:
- Giết người còn sợ đao nhanh, trầm mình còn sợ nước sâu, ngươi đã chịu sự chỉ dẫn của Hoan Hỉ Phật, cũng đã cùng nữ tử bên cạnh hưởng qua công quả mà song tu mang đến, thế mà ngươi chỉ xem『 trĩ vĩ 』 như thứ để thỏa mãn dâm dục, thế nếu như thiệt tình thực lòng cùng ý trung nhân làm bạn, thì『 trĩ vĩ 』 chỉ để hỗ trợ bọn họ tu hành tiến triển cực nhanh, nào có cái gì dâm tà hả? Từ vạn năm trước tới nay Hồ tộc ta đều bị kẻ gian dùng tà thuyết lầm đạo dắt mũi, cái gì mà tu hành phải hút cạn máu đối phương thì mới hỗ trợ công lực tiến nhanh, đây rõ ràng chính là tà ma ngoại đạo gây nên, năm đó khi ta phi thăng từng để lại câu: "Tự giải quyết cho tốt", các ngươi nghe xong lại để đi đâu mất rồi? Chính mình không biết tự khắc chế, không biết tự kiểm điểm, không biết tự cảm thấy thẹn, ngược lại còn đến đây oán trách lão tổ tông ta đây, bọn con cháu như các ngươi đâu có biết đã làm cho lão già này đau thấu tâm can...... Giờ thì hay rồi...... Cháu dâu Phù Châu năm đó hoài thai song bào chắt gái suốt ba năm, một đứa sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không thể luân hồi, một đứa thì xem mạng người như cỏ rác làm đủ chuyện xấu xa tàn nhẫn, Ma giới kia há là nơi có thể đến sao! Ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cục ngươi đã gặp gì ở Ma giới rồi?
Cơ Hồng Ngọc bị mắng cả người mồ hôi lạnh chảy ròng, cuối cùng một câu quả thực giống như bị Hiên Viên đế mắng trúng tim đen, Tử Kim thương trong tay "leng keng!" một tiếng rơi xuống đất, trái tim Tiên Tử cũng không tự chủ đập kịch liệt, nàng vẫn chưa có cơ hội hỏi Cơ Hồng Ngọc xem bảy ngày qua ở Ma giới rốt cục đã trông thấy cái gì, gặp cái gì, ngắn ngủi bảy ngày mà công lực nàng tiến bộ thật sự quá nhanh, vượt xa dự đoán của mình, lúc này nghe Hiên Viên đế hỏi nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, giữ chặt tay Cơ Hồng Ngọc lo lắng hỏi:
- Ngọc tỷ tỷ, mau nói cho ta biết, nhiều ngày qua ở Ma giới có kỳ ngộ gì không?
Ánh mắt Cơ Hồng Ngọc nhấp nháy, ấp úng mập mờ, chợt nghe Hiên Viên đế tức giận vỗ mạnh lên bệ đá, giật mình hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt lão nhân gia, phủ phục trên mặt đất dập đầu khóc nói:
- Hồng Ngọc...... Hồng Ngọc tội đáng muôn chết...... Mấy ngày qua ở Ma giới chỉ nghe thấy một thanh âm...... Chỉ điểm ta đi đến một tòa huyệt động, trong động có bí kiếp tu luyện ma công, Hồng Ngọc cũng không biết kẻ đó rốt cục là ai, lúc ấy tâm lại sinh ma, không chỉ luyện xong ma công trong động ma, còn......còn......
- Còn cái gì! Ngươi mau thành thật nói ra!
Hiên Viên đế sốt ruột đến độ muốn bạt tai đứa chắt tử này một cái cho nó thức tỉnh.
Cơ Hồng Ngọc không dám ngẩng đầu, cúi nói:
- Còn......nghe thanh âm kia nói là...... Hắn nói, chỉ cần dùng Tử Kim thương......đâm vào tim của Người, thì Người sẽ không cách nào hồi sinh......
Lời này chọc Hiên Viên đế giận sôi cả máu, Tiên Tử thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cuống quít cũng hướng về Hiên Viên đế quỳ xuống không ngừng dập đầu cầu tình, mãi một lúc lâu sau, Hiên Viên đế mới dần bình phục, hướng về dưới đài mở miệng nói với đứa chắt gái:
- Ai dà..... Ra là thế, may mà ông trời có mắt, ngươi cũng coi như là đứa thông minh tài trí vạn năm khó gặp một lần, không bị ma âm khống chế tâm trí, năm đó sau khi ta đánh bại Xi Vưu đuổi hắn trở về Ma giới, hắn vẫn luôn tìm cơ hội rửa sạch mối nhục năm đó, chuyện ở Ma giới thôi thì bỏ qua, có điều...... Tai họa ở nhân gian mà ngươi gây ra lại thật sự khiến ta vô lực hồi thiên...... Đó là năm ngàn tánh mạng của tu chân sĩ đấy......
Khi Hiên Viên Đế nói ra những lời này, cũng không cầm được lòng nước mắt rưng rưng:
- Tai họa lần này chỉ có thể để ngươi một mình gánh chịu, trời xanh đã hạ xuống lôi kiếp, nếu như ngươi không chịu ra mặt lâm kiếp, thì tử lôi đó sẽ đánh xuống trên đầu Hồ tộc, ta đã già rồi, chỉ có thể giúp ngươi chống đỡ nhất thời, không thể chắn toàn bộ tử lôi được, ngươi......ngươi đi mạnh giỏi vậy.......
Hiên Viên đế không đành lòng nói ra, muốn đưa tay xoa đầu đứa chắt gái lại nhịn không được rụt trở về, xoay lưng đi lặng lẽ lau lệ.
Cơ Hồng Ngọc cùng Bồng Lai Tiên Tử nghe xong lời này cả người đều trở nên cứng ngắc, một lát qua đi lại thoải mái, nếu đã sớm biết kết cục của mình, thì cần gì phải để ý nhiều nữa? Họa là do mình tạo, tàn cục đương nhiên cũng phải do mình thu dọn, hai người siết chặt tay nhau, hướng Hiên Viên đế dập đầu thật mạnh ba cái, nói:
- Vạn xin tổ sư gia gia bảo trọng.
Tất cung tất kính rời khỏi Hiên Viên động.
Giương mắt nhìn hạ giới, mây đen che kín bầu trời, lôi vân dần dần tụ đầy trên không, lôi điện không ngừng tích tụ ở giữa tầng mây, Bồng Lai Tiên Tử hít vào một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói với Cơ Hồng Ngọc:
- Không biết lúc chúng ta đi rồi...... Linh nhi sẽ thế nào đây?
Cơ Hồng Ngọc ôm chặt nàng trong ngực nói:
- Sẽ ổn cả thôi..... Đã có Huyết Phượng Hoàng cùng Lâm Lang chiếu cố nó...... Còn có thêm một Kim Sí Phượng Hoàng, ha ha, đứa nhỏ này có phúc sâu, chúng ta đi rồi cũng an tâm, chẳng qua......
Cơ Hồng Ngọc dừng một chút, trong lòng bàn tay hóa ra một tấm ngọc bài, đem tất cả chuyện Hiên Viên đế kể cho mình khắc lên ngọc bài, khuyên dạy tộc nhân từ nay về sau phải tu thân dưỡng tánh, không được đi gây thêm họa, Hồ tộc cũng không phải chủng tộc hạ lưu, mà là linh tộc được trời cao chiếu cố chúc phúc nhất, nàng khắc ngọc bài xong thì ném về phía hạ giới, cắm thật sâu xuống địa giới Cô Vân Thôn, cúi đầu hôn lên trán Tiên Tử thật sâu, nói:
- Đi thôi, chúng ta nên đi rồi.....
Tiên Tử khẽ gật gật đầu, hai người nắm tay nhau, đi về hướng lôi vân đang dần tụ lại...
-----
(1) Xi Vưu là đại ma thần được nhắc đến nhiều nhất, có mặt trong tất cả các thần thoại thượng cổ. Đại ma thần này gắn liền với trận chiến kinh thiên động địa với Hiên Viên Đế.
Tương truyền, Xi Vưu là thủ lĩnh tộc Ngưu Đồ Đằng và Điểu Đồ Đằng, diện mạo hung tợn như đầu trâu, sau lưng có mọc hai cánh. Y có 81 huynh đệ, ai nấy đều bản lĩnh phi phàm, tám tay chín chân. Theo một số ghi chép dã sử, Xi Vưu có được sức mạnh như vậy là do được hưởng thần khí từ Bàn Cổ Phù.
Khi Hiên Viên Đế lần lượt đánh bại các bộ tộc và thành lập nên bộ tộc mạnh nhất lưu vực sông Hoàng Hà là Hoa Hạ tộc, Cửu Lê tộc của Xi Vưu kiên quyết không thuần phục mà ra mặt đối kháng lại, châm ngòi cuộc đại chiến giữa hai tộc.
Có sức mạnh phi phàm cộng với sự giúp sức từ các đại ma thần khác là Hình Thiên , Khoa Phụ, Cộng Công, Bình Ế giúp sức, Xi Vưu liên tiếp đánh bại Hiên Viên Đế 72 trận. Phải đến khi Hiên Viên Đế mời Nữ Bạt tham chiến trong trận Trác Lộc, Xi Vưu mới thua trận.
Nữ Bạt: Từ thiên nữ cao quý đến quái vật bị người đời khinh ghét
Ở cuối Chương 143. Sâu có chú thích cho mọi người về việc Nữ Bạt chính là người đã giúp Hiên Viên đế đánh thắng Xi Vưu.
Thử tìm hiểu về Nữ Bạt thì tình cờ thấy 1 bài viết khá hay muốn chia sẻ cùng mn.
*Lưu ý: Nội dung có yếu tố ghê rợn và bạo lực.
----
Trong các câu chuyện, truyền thuyết dân gian, Hạn Bạt là một loài quái vật thời thượng cổ chuyên gây hạn hán.
Mỗi khi nó xuất hiện thường kéo theo những đợt hạn hán dài làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới đời sống người dân. Chính vì thế nó cũng là một trong những loài quái vật bị cổ nhân kinh sợ và kiêng kị nhất.
Theo Kinh Thi, Thần Dị Kinh và Hoài Nam Tử, Hạn Bạt được miêu tả là một con quái vật có đầu, thân trọc lóc, lưng còng, dáng lòm khòm. Nhưng trong thiên cổ kì thư Sơn Hải Kinh, Hạn Bạt lại là một thần nữ thân phận cao quý, nàng từng lập rất nhiều công lao và từng góp phần giúp bộ lạc Viêm Hoàng quật khởi.
Vậy vì đâu mà một thiên nữ cao quý lại trở thành con quái vật đáng sợ như vậy?
Từ thiên nữ Bạt
Người mặc áo xanh, tên Hoàng Đế Nữ Bạt. Xi Vưu xua binh tấn công Hoàng Đế, Hoàng Đế lệnh Ứng Long đến Ký Châu. Ứng Long gọi nước gây ra lũ lụt, Xi Vưu mời Phong Bá, Vũ Sư đến hô mưa gọi gió chống lại. Ứng Long dần yếu thế, Hoàng Đế lệnh thiên nữ tên Bạt ra ứng chiến. Bạt đi đến đâu, mưa ngừng, lũ cạn đến đó. Hoàng Đế nhân cơ hội giết Xi Vưu, thống nhất thiên hạ, sau khi sự thành, trục xuất Bạt lên phía bắc.
Từ những miêu tả trong Sơn Hải Kinh chương Đại Hoang Bắc Kinh, có thể biết được thiên nữ Bạt vốn là con gái của Hoàng Đế, nàng thường mặc một bộ quần áo màu xanh, đầu như kim kê, mặt như trăng tròn, người như rắn xanh, hai cánh như khổng tước, chân có móng như gà.
Khi Xi Vưu đem quân tấn công Hoàng Đế, Hoàng Đế gọi Ứng Long ra ứng chiến với Phong Bá, Vũ Sư. Ứng Long không địch lại, Hoàng Đế bị buộc phải rút binh phòng thủ, lúc này mới gọi Bạt đến trợ giúp. Thượng cổ thần Nữ Bạt vừa ra trận, mưa gió lập tức dừng lại, mặt trời xuất hiện tỏa ánh nắng chói chang, mặt đất khô cằn, trải dài ngàn dặm. Tình thế nhanh chóng biến hóa, Hoàng Đế nhân cơ hội giết Xi Vưu và Khoa Phụ, bộ lạc Viêm Hoàng giành chiến thắng từ đây, thống nhất thiên hạ.
Có thể nói trong trận chiến này Nữ Bạt là nhân vật mấu chốt giúp Hoàng Đế xoay chuyển chiến cuộc. Nhưng không rõ có phải vì đã trút hết sức mạnh vào trận chiến này hay là vì bị dính tà khí của yêu ma quỷ quái tham chiến, mà khi Hoàng Đế dẫn theo chúng thần bay lên trời thành lập thiên đình, nàng không thể bay lên theo phụ thân mà chỉ có thể ở lại nhân gian.
Vì hỏa khí quá mạnh, lại là thần Hạn Hán, phàm là nơi nàng ở, không một giọt nước nào tồn tại được, dân chúng không thể trồng trọt, đói khổ tràn lan, tiếng oán than dậy đất. Người dân không chịu nổi, bèn lập đàn tế, bẩm báo chuyện này lên Hoàng Đế. Hoàng Đế hạ lệnh cho Ứng Long xuống trần, xua đuổi Nữ Bạt từ vùng Xích Thủy đến tận vùng hoang vu phía Bắc. Nhưng Bạt trời sinh tính tình ham vui, không muốn ở lại nơi hoang vắng, nên thường xuyên trốn ra ngoài đi dạo nhân gian, gây hạn hán khắp nơi.
Từ đây về sau thiên nữ Bạt trong các điển tích lịch sử dần trở thành hung thần lưu lạc hoang dã, thích cưỡi con cá chép một sừng bay khắp Cửu Châu, bên cạnh luôn đi theo một con cua khổng lồ sinh trưởng ở vùng Bắc Hải.
Cho đến quái vật Hạn Bạt
Nhưng lúc này thiên nữ Bạt vẫn chưa phải là yêu quái Hạn Bạt đáng sợ. Mãi đến sau này, khi sự kiện 10 Mặt Trời diễn ra, nhân gian bị thiêu đốt, con người tìm đủ mọi cách để khẩn cầu thần linh giúp đỡ, họ bèn nghĩ ra kế, lừa bắt Nữ Bạt. Các phù thủy nhốt Bạt lại trong phòng, dùng đèn chuột chiếu sáng, để rồi đến nửa đêm khuya khoắt nàng bị kéo lên đàn tế nghênh đón vận mệnh tàn khốc nhất của mình - trở thành vật tế cầu mưa cho các phù thủy.
Phù thủy cởi xuống bộ quần áo thiên nữ cao quý khi xưa, dùng máu rết bôi khắp thân thể, dùng đằng xà trưởng thành hút khô máu xử nữ, họ bịt kín mắt, rồi dùng nan tre khắc vũ sư bí quyết lên người Nữ Bạt, dùng lưu hoàng và bí dược bôi lên để vết khắc không được chữa lành.
Chờ ngày hôm sau ngay khi Mặt Trời vừa lên đỉnh, họ mở mắt nàng ra, đôi mắt nàng vỡ toang, máu tươi phản ứng với bí dược trên người. Nữ Bạt cứ thế bị thiêu sống. Khi Nữ Bạt sắp chết, phù thủy lại mở bụng nàng ra, bỏ vào đằng xà, khoác lên bộ váy xanh, đặt nàng vào một quan tài đặc chế, chôn ở hướng cửa tử. Cũng ở chỗ này, giết chín con trâu, chín con hưu, niệm chú suốt ba ngày ba đêm, rồi mới bắt đầu cầu mưa.
Nữ Bạt khi chết tay phải che nửa mặt, mặt hướng về phía 10 Mặt Trời, bộ dáng cực kì đáng sợ, từ đây Nữ Bạt chính thức trở Hạn Bạt - một trong tứ đại Cương Thần, không còn vinh quang ngày xưa. Tử Bất Ngữ sau này miêu tả Hạn Bạt là do thi cốt người vừa chết trong trăm ngày biến dị mà thành, không có linh hồn hay tinh phách. Sở dĩ Hạn Bạt có thể gây ra hạn hán là vì oán niệm và hận thù khi còn sống.
Nam Hoang Kinh lại miêu tả, ở phương Nam có một quái vật thượng cổ tên Hạn Bạt, vóc người lùn, nhỏ, không mặc quần áo, đầu trọc, mắt nằm trên đỉnh đầu, đi đến đâu, đất khô cằn hạn hán đến đó.
Từ nay chẳng còn thiên nữ Bạt lần đầu xuất hiện trong Sơn Hải Kinh ngày ấy: Thiên nữ xinh đẹp, là con gái Thiên Đế có được huyết thống cao quý và tính tình cao ngạo, lụa là bọc thân, thích mặc áo màu xanh, thường lấy tay áo che ngang mặt,...
Nguồn: lostbird, zhihu