Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 124: Phượng - Hồ đại chiến



Hạo Nguyệt khẽ liếc Thanh Vũ một cái, giao Tiên Tử đang ở trong lòng cho nữ yêu hầu hạ bên cạnh, trên mặt khẽ cười nói: "Muốn báo thù sao? Được thôi, để ta xem ngươi có bản sự này không nhé!" Nâng tay lên một đạo tử quang vọt tới khe đá chỗ Lâm Lang, Thanh Vũ cơ hồ tức đỏ hai mắt, phi thân tiến lên hóa giải tử quang, kiễng mũi chân một cái nhanh chóng hóa thành nguyên hình phượng hoàng phóng tới chỗ Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt phảng phất đã sớm đoán được, từ bên hông lấy ra cái vòng sắt ném lên trời, vòng sắt ở trên không trung nhanh chóng biến lớn, bao lấy bầy yêu trên mây, hóa thành một vòng bảo hộ không thể phá vỡ, chính mình quay đầu hóa thành Cửu Vĩ Tuyết Hồ, khóe miệng bứt lên tia cười lạnh, mắt thấy Huyết Phượng Hoàng tới gần, xoay thân một cái bước xa nhanh chóng né ra đến, nhất hồ nhất phượng ở trên mây rượt đuổi nhau nhanh như điện xẹt, trong chớp mắt đã vứt bọn tu sĩ đang hóng xa xa ra sau đầu, chúng tiên gia nhìn nhau liếc mắt, nhịn không được đều đuổi theo.

Ven đường chỉ thấy một mảnh huyết quang tràn ra, nơi Huyết Phượng Hoàng bay qua đều để lại huyết vũ làm cho vạn vật sinh linh đồ thán, thiên sư Tấn Hồng cùng Tử Âm tiên các Hồ Vô Sở, Thanh Phong nhai Lăng Phi Sương, Đỗ Hiểu Phong cùng với vài tên chưởng môn chính đạo đuổi theo trước tiên, dọc theo đường đi chứng kiến tình hình vô cùng thê thảm, khó trách năm đó trưởng giả tam giới phải khóa Huyết Phượng Hoàng lại trong Huyết Trì, yêu nghiệt này rõ ràng là thứ hủy thiên diệt địa hàng đầu, nếu còn để nó ở trong thiên địa tiêu dao một lần nữa, chỉ e hôm nay đất trời sẽ bị nó lật tung lên.

Chạy chưa đến một nén nhang thời gian, lúc này mọi người đã tới ven bờ Đông hải, xa xa chỉ nghe truyền đến từng tiếng nổ vang, từng đợt sóng khí không ngừng vọt tới, tiếng phượng gáy cùg tiếng hồ ly rít gào không dứt bên tai, đám người leo lên một đỉnh núi, xa xa trông thấy Huyết Phượng Hoàng cùng Cửu Vĩ Tuyết Hồ ở bên bờ biển choảng nhau long trời lở đất, sơn khuynh sóng thần, quang hoa bốn bề chói mắt, Cửu Vĩ Hồ trên người đã lác đác vài vết thương, mùi máu tươi càng kích Huyết Phượng Hoàng thêm hưng phấn, huyết quang quanh thân càng phát ra màu đỏ tươi, Cửu Vĩ Hồ lúc này cũng bị chọc giận, chín cái đuôi dựng đứng cứng như thép hướng toàn thân Huyết Phượng Hoàng đổ ập xuống cuốn qua.

Hai yêu nghiệt một trận chiến kéo dài đã ba ngày ba đêm, đến ngày thứ tư, Cửu Vĩ Hồ dần bắt đầu trở nên suy yếu, quanh thân tuyết trắng dính đầy màu đỏ máu tươi, Huyết Phượng Hoàng thì lại càng phát ra hung ác, mỏ nhọn lợi trảo không đầu không đuôi hướng mắt nàng kia chộp tới, làm mọi người kinh hãi không dám chớp mắt lấy một lần, mắt thấy Cửu Vĩ Hồ một bên bảo vệ hai mắt, một bên vẫn liều mình phản kích, lúc này chúng tiên gia bỗng nghe thoang thoảng một thanh âm truyền đến bên tai, cẩn thận nghe thì đúng là Hạo Nguyệt: "Các ngươi...... Lũ ngu ngốc các ngươi.....Muốn đợi cho Huyết Phượng Hoàng lấy được toàn thắng......rồi động thủ diệt thế mới bằng lòng động thủ sao!" thanh âm đứt quãng pha lẫn sự bỡn cợt cùng rất nhiều thống khổ, nghe như đã sắp không duy trì được nữa.

Chúng tiên gia không khỏi hai mặt nhìn nhau, tuy mọi người không tình nguyện giúp hồ yêu kia, nhưng tình hình trước mắt không thể không lo lắng đề phòng, tai ách Huyết Phượng Hoàng giáng xuống mọi người đều đã tận mắt chứng kiến, lúc này Cửu Vĩ Tuyết Hồ đã muốn trọng thương trong người, nếu Huyết Phượng Hoàng giết chết nàng ta, về sau sẽ không còn ai cố kỵ, Cửu Vĩ Hồ kia tuy tội ác chồng chất nhưng nếu so với huyết vũ đầy trời của Huyết Phượng Hoàng thì thật không đáng nhắc tới, lúc này sao không hợp lực cùng Hạo Nguyệt chế trụ Huyết Phượng Hoàng, sau đó mới bắt hồ yêu trọng thương kia? Chuyện này có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu!

Vài vị tiên gia chưởng môn trao đổi ánh mắt, trong lòng đều ngầm hiểu ý, mấy trăm người tiên môn chậm rãi dàn trận ra vây lấy Huyết Phượng Hoàng cùng Cửu Vĩ Hồ ở bên trong, lúc này Huyết Phượng Hoàng còn bận phải.. đối phó Cửu Vĩ Hồ, vẫn chưa để ý đến bọn tiên ban tu chân tán nhân, hai lợi trảo hung hăng quắp lấy da thịt hồ ly, đau đến Cửu Vĩ Hồ một đôi mắt đều nổi lên tơ máu, quay đầu một ngụm hướng vào cổ nàng táp tới, Huyết Phượng Hoàng nhân cơ hội hướng lên đỉnh đầu nàng hung hăng quắp một phát, lần này cơ hồ đỉnh đầu bị lủng một lỗ lớn sâu hoắm, Cửu Vĩ Hồ chịu một kích này mau nổi cơn điên, cố sức giãy dụa vẫn không ra, đột nhiên từ trên đỉnh đầu hạ xuống một cái tử lôi khiến Huyết Phượng Hoàng kinh ngạc nhảy dựng, Cửu Vĩ Hồ mới nhân cơ hội đem đuôi hồ chắn trước mắt Huyết Phượng Hoàng lắc lắc một cái, chạy thoát về hướng mặt biển.


Huyết Phượng Hoàng mắt thấy Cửu Vĩ Hồ chạy thoát, hồi đầu hung hăng trừng mắt nhìn thiên sư Tấn Hồng liếc một cái, chúng tiên trong tai lại nghe truyền đến một thanh âm nữ tử: "Ta chỉ vô tình cùng các người là địch, các người cần gì phải xem ta như sát tinh!" Khi mọi người vẫn còn bàng hoàng, Huyết Phượng Hoàng đã ráo riết đuổi theo Cửu Vĩ Hồ, mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, ngoài miệng tuy rằng yên lặng không nói, trong lòng lại rõ ràng đều có tí buông lỏng, theo sát phía sau Huyết Phượng Hoàng chạy về phía mặt biển.

Hạo Nguyệt dùng hết khí lực toàn thân lao về phía trước chạy như điên, phía sau Huyết Phượng Hoàng đuổi theo không bỏ, rất nhanh, từ xa xa nàng đã trông thấy Đà Long đảo nổi trên mặt biển, trong lòng trỗi lên chút vui sướng, cố ý bỏ chạy về hướng Đà Long đảo, Huyết Phượng Hoàng ở phía sau càng đuổi càng gần, đột nhiên nghe thấy Cửu Vĩ Hồ phát ra một tiếng Hồ minh, Đà Long đảo lung lay mấy cái,「 Uỳnh--」 một tiếng cư nhiên từ mặt biển nhảy lên, nhìn kỹ Đà Long đảo này hóa ra chân thân là một con cự quy to đùng!

Huyết Phượng Hoàng trốn tránh không kịp, bị cự quy bổ nhào vào trong biển, nước biển bị nhuộm đỏ hết một mảng, thân hình cự quy bị hàn độc gây thương tích ngưng tụ lại thành một mảnh vụn băng, may mà không thương tổn đến tánh mạng, Cửu Vĩ Hồ nhân cơ hội hồi đầu một ngụm cắn chặt vào cổ Huyết Phượng Hoàng không nhả, Huyết Phượng Hoàng không còn khí lực giãy dụa, bị Cửu Vĩ Hồ cắn cổ từng chút một tha đến bên bờ biển, nhất phượng nhất hồ lúc này đều hóa thành hình người, Hạo Nguyệt thấy Thanh Vũ không còn sức phản kháng, trĩ vĩ phía sau nhanh chóng hóa thành hình châm đâm mạnh vào ngực nàng.

Hạo Nguyệt mắt thấy tâm nguyện nhiều năm sắp được đền bù, nhịn không được trong lòng mừng rỡ như điên, trong lúc lơ đãng nàng phát hiện trên tảng đá có một nữ tử tóc bạc nằm ngơ ngác nhìn mình, nhìn kỹ mới thấy người nọ đúng là kẻ mất tích đã lâu - Lang Vương Huyền Anh, trong lòng Hạo Nguyệt không khỏi mắng thầm, cái đồ ngu này, nếu còn sống ở nhân thế sao vừa rồi không lập tức tới? Xem nàng kia bộ dạng ngơ ngác, không phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?

Hạo Nguyệt lúc này không có tâm tư nghĩ nhiều, trĩ vĩ biến thành cương châm chọc tới chọc lui trong cơ thể Thanh Vũ vài cái, dùng hết toàn thân khí lực hút hết yêu lực vào trong cơ thể mình, yêu lực không ngừng dũng mãnh hút vào, Hạo Nguyệt hưng phấn không lời nào diễn tả, đang lúc mừng như điên thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, vì sao hít vào vài phần, yêu lực trong cơ thể lại bị tràn ra càng nhiều? Càng hít vào lại càng tràn ra, nàng không tin lại một lần dùng sức hít vào, trong giây lát, chỉ cảm thấy công lực của mình nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Thanh Vũ, nàng kỳ thật còn không biết, Huyết Phượng Hoàng vốn là máu của bao sinh linh thời thượng cổ tam giới chiến loạn biến thành, trong cơ thể vốn tập hợp ngàn vạn thần ma linh tính, trời sinh có thể dung hợp linh lực vạn vật thành tiềm lực của mình, cả Hạo Nguyệt và Cơ Thập Tam nương đều không biết nông sâu, lần này rõ ràng đụng phải đã chuyển cơ hội cho Huyết Phượng Hoàng cướp đi linh lực trong cơ thể mình.

Hạo Nguyệt cắn chặt răng liều mình đoạt lại công lực, nàng tuy là Cửu Vĩ Hồ yêu có thể miễn cưỡng cầm cự trong chốc lát, nhưng kéo dài thì không có cách, bất giác công lực đã bị hút đi gần chín tầng, Hạo Nguyệt bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ kẻ biến thành thây khô sẽ chính là nàng! Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? Tiên Tử cùng Linh nhi còn cần mình chiếu cố, nhớ tới con trẻ còn đang chập chững học đi từng bước Hạo Nguyệt không nhịn được nước mắt đều nhanh rơi xuống, không được...... Linh nhi còn chưa kêu được rành mạch tiếng "mẫu hoàng", nàng còn chưa kịp nhìn thấy Linh nhi lớn lên cùng Tiên Tử thiên luân chi nhạc, sao có thể chết lãng thế này được?

Mình đã trải qua chín ngày chín đêm chịu hồng lôi trận, thật vất vả mới tu thành hồ ly chín đuôi, làm sao có thể chết nhảm như vậy được! Không cam lòng...... Vô luận thế nào cũng không cam tâm! Hạo Nguyệt gấp đến độ toàn thân mồ hôi túa ra như mưa, mắt thấy vài tia công lực cuối cùng cũng sắp bị cướp đi, giương mắt gian, bắt gặp Lang Vương Huyền Anh vẫn ghé vào trên tảng đá ngơ ngác nhìn hai người các nàng, Hạo Nguyệt theo bản năng truyền câu cuối cùng vào tai nàng: "Mau chạy đi thông tri Bồng Lai tiên tử...... Tất cả lời muốn nói ta đều để trong phong thư dưới gối, nhanh lên! Không được hồi đầu!"

Thanh âm dần dần biến thấp biến yếu, Lang Vương vẫn ngơ ngác nhìn các nàng, chân tay luống cuống, giờ khắc này bọn chính đạo tu sĩ thật vất vả mới tìm đến đây, chỉ thấy thân hình Hạo Nguyệt dần dần bắt đầu tỏa sáng, nàng cắn chặt răng, liều mạng dùng một tia khí lực cuối cùng đem yêu thân dung nhập vào trong cơ thể Thanh Vũ, chỉ có như vậy mới có thể bảo trụ một chút linh thức cuối cùng này. Mọi người trơ mắt nhìn Yêu Hoàng Hạo Nguyệt cùng Thanh Vũ hòa hợp nhất thể, dưới cánh chim màu đỏ dần mọc ra chín cái hồ vĩ tuyết trắng, tất cả đạo nhân cả kinh ngã ngồi trên đất, Cửu Vĩ Hồ...... Cửu Vĩ Hồ cư nhiên cùng Huyết Phượng Hoàng hóa thành Một, thế này thì biết làm thế nào cho phải......

Thanh Vũ chậm rãi mở hai mắt, nàng giật giật thân mình, lại nhìn thấy phía sau mọc ra chín cái hồ vĩ, trong lòng không khỏi có chút đăm chiêu, hồi đầu nhìn phía chúng tiên môn đạo sĩ, chậm rãi đi đến trước mặt Tấn Hồng quỳ xuống, cái quỳ này lại không khỏi làm mọi người phải ồ lên.

"Ngươi đây là......ngươi làm cái gì vậy?" Tấn Hồng có chút kích động, không thể tưởng được Huyết Phượng Hoàng nhưng lại quỳ rạp xuống trước mặt mình, tọa trấn Tu Di phong hơn mười năm qua, hắn lần đầu cảm thấy chân tay luống cuống.

Thanh Vũ quỳ trên mặt đất thản nhiên đáp: "Sư phụ...... Mặc kệ trước đây có phát sinh chuyện gì thì người cũng đã dạy con võ công, dạy con rất nhiều đạo lý làm người, Thanh Vũ hiểu được thế nào là liêm, thế nào là sỉ, thế nào trung, thế nào nghĩa, tuy rằng mọi người đều xem con như yêu nghiệt, nhưng con......Con rõ ràng là một con người đang sống sờ sờ! Các người không cần phải xem ta như cái đinh trong mắt...... Cái gai trong thịt......"

Tấn Hồng lặng yên chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đạo nhân chung quanh cầm trong tay binh khí vẫn không dám nửa phần lơi lỏng, mọi người trầm mặc gần một nén nhang thời gian, chợt nghe Tấn Hồng hướng nàng nói: "Thanh Vũ, ngươi có dám cùng vi sư kích một chưởng định lời thề không? Tương lai nếu dám làm ra nửa phần thẹn với thiên địa, làm chuyện ngỗ nghịch chúng sinh, ngươi sẽ phải chịu sét đánh hỏa thiêu chi hình!"

Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, không chút nghĩ ngợi một ngụm đáp: "Vâng, đệ tử đáp ứng sư phụ, nếu có chút trái với lời thề, nguyện chịu thiên lôi đánh xuống, đao hải hỏa thiêu chi hình!"

Hai người thân thủ thật mạnh kích một chưởng, đạo nhân bốn phía cũng vơi dần cơn nóng giận, Lăng Phi Sương ra hiệu cho nhóm Phược kiếm đồng phía sau cùng những người đứng đầu Thanh Phong nhai thu lại binh khí, những đạo nhân khác thấy vậy cũng đều thu binh, kiếm đã hạ nỏ đã buông không khí rốt cục có chút dịu đi.

Tấn Hồng kéo Thanh Vũ đứng lên, hỏi: "Sau này ngươi tính thế nào?" Thanh Vũ nghĩ nghĩ, hướng Tấn Hồng bái nói: "Tuy rằng đệ tử đã khôi phục chân thân, chỉ tiếc trần duyên chưa dứt, vô tình lại đặt chân vào Tu Chân Giới, đệ tử sẽ mang theo Lâm Lang hồi thế gian tiếp tục trải qua cuộc sống phàm nhân cùng nhạc phụ, quãng đời còn lại sẽ cùng nàng song túc song tê, hôm nay việc đệ tử làm sẽ như chưa từng phát sinh."

"Ừm" Tấn Hồng không khỏi gật gật đầu, lại nói: "Có thể như thế là tốt nhất, chẳng qua...... Vị cô nương này gân mạch tay chân đều bị đứt, ngươi vẫn nguyện ý chiếu cố nàng cả đời sao?"

Thanh Vũ lắc lắc đầu nói: "Con cùng nàng có tố thế tình duyên, mặc kệ nàng biến thành thế nào, kiếp này con sẽ cùng nàng làm bạn tả hữu, không rời không bỏ."

Lúc này Đỗ Hiểu Phong đứng ở một bên rốt cục nhịn không được mở miệng: "Hay cho câu 'không rời không bỏ'! Huyết Phượng Hoàng, ta giờ đây phải bội phục ngươi muôn phần, hai người các ngươi tuy rằng cùng là nữ tử, nhưng tình ý quả thật thắm thiết, Lâm Lang tuy bị cắt gân tay chân nhưng Thúy Ngọc tiên lộ của Thanh Phong nhai có thể chữa khỏi cho muội ấy, nếu không ngại hai người các ngươi có thể đến Thanh Phong nhai điều dưỡng thương thế."

Lời này vừa ra khỏi miệng, hắn rõ ràng thấy trên mặt Lăng Phi Sương có chút khó coi, ngữ điệu cũng không chậm lại, cuối cùng nói: "Đương nhiên......Hết thảy còn phải do chưởng môn làm chủ......"

Lăng Phi Sương nghe vậy thật sâu hít vào một hơi, sau một lúc lâu mới nói: "Nếu là vì Lâm Lang chữa thương, ta sẽ không để ý." xoay người yên lặng ly khai nơi này, Đỗ Hiểu Phong không rõ vì sao nàng lại thay đổi sắc mặt, không biết làm sao, chỉ hướng Tấn Hồng thiên sư cùng Thanh Vũ ôm quyền, theo sát phía sau nàng dẫn người của Thanh Phong Nhai ly khai.

Ngỡ là một trận tai hoạ gió mưa bão bùng thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người đã bị hóa giải như vậy đấy, chính đạo nhân sĩ bên bờ Đông hải đều cáo từ trở về, cũng không ai màng đến Lang Vương vẫn đang ghé vào trên tảng đá ngơ ngác nhìn Thanh Vũ xa xa......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv