Ra chương trễ... Mn thông cảm
?Sáng sớm, nữ tử trong bộ xích y rực rỡ, xinh đẹp đến mức phải gọi là yêu nghiệt đang ngồi vắc vẻo trên mái nhà.
- Tiểu thư, có người đến tìm người ạ - Một nha hoàn từ dưới nói vọng lên
Thiên Dương Huyết Phượng nhún chân bay xuống, dáng điệu thướt tha, kiều diễm như đoá mạn châu sa.
- Là ai?
- Hồi bẩm tiểu thư, là một tiểu cô nương y phục rách rưới, có cần bảo hạ nhân đuổi đi không ạ?
- Không cần, đưa nàng ta đến đây - Nàng cất tiếng. Nha hoàn kia vâng dạ rồi đưa người kia vào.
- Nhã Yên bái kiến tiểu thư - Thuyết Nhã Yên cung kính cúi đầu
- A, là tiểu cô nương hôm trước, không nghĩ ngươi thật sự đến - Nàng ngồi vắc vẻo, nhẹ nhàng cất tiếng
- Lời hứa ngàn vàng, em đã hứa tất sẽ giữ lời - Nhã Yên cúi đầu, cười nhè nhẹ
Thiên Dương Huyết Phượng nhướng mày nhìn thiếu nữ trước mắt, khoé môi nhếch lên, vẽ thành một nụ cười tuyệt đẹp.
- Nhân phẩm thật không tệ, ngươi là Nhã Yên nhỉ?
- Vâng, nô tì là Thuyết Nhã Yên
- Vậy, Yên Nhi, từ nay muội hãy ở cùng ta, những lúc chỉ có hai chúng ta cũng không cần gọi tiểu thư này nọ đâu, phiền lắm. Gọi ta là Phượng tỉ tỉ là được.
- Đã hiểu thưa tiểu th... À Phượng tỉ...
Nàng mỉm cười...
- Được rồi, Yên Nhi à, muội vào thay y phục đi
- Vâng, vậy muội đi trước
- A, khoan đã...
- Phượng tỉ, có chuyện gì sao?
- A... Ưm... Muội... Mặc bộ y phục để trên bàn trong phòng ta
Lát sau, Nhã Yên bước ra. Cô bé mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, thắt dây lụa màu đỏ ở đai lưng thanh nhã, chiếc khăn lụa màu trắng quấn hờ vào bả vai khiến cho cô bé trong sáng như mợt thiên thần. Mái tóc nửa búi nửa xoả, cài trâm bạc hình mẫu đơn tươi sáng. Nhã Yên lúc này so với ban đầu chỉ có thể nói là 1 trời 1 vực.
- Phượng tỉ... Hình như cái này không giống y phục cho nha hoàn. - Nhã Yên bối rối nhìn nàng, cô bé không biết có lấy nhầm y phục không? Bộ này so với y phục của mấy vị tỉ tỉ kia hơn rất nhiều.
Nàng ngả người nhìn Nhã Yên, cất giọng.
- Ta đã nghiên cứu rồi, muội không có tố chất làm nha hoàn.
Nhã Yên đứng hình, hả??? Nha hoàn cũng cần tố chất sao...
- Cho nên muội... Vẫn là làm nghĩa muội của ta đi
- Phượng Tỉ, tỉ đối muội vậy quá tốt rồi - Yên Nhi rưng rưng nhìn nàng, xong, cô bé cúi đầu lặng lẽ - Muội chỉ là kẻ thân phận thấp hèn, làm sao xứng...
- Được rồi... Đừng vậy, ta chỉ đơn giản làm điều ta muốn làm thôi, muội không cần bận tâm
- V... Vâng - Nhã Yên miễn cưỡng gật đầu
Xột xoạt....
Từ trên cây, nữ tử trong bộ xiêm y màu tím nhạt nhảy xuống. Chống nạnh nhìn nàng.
- Ô, Chiêu Yến, tiểu cô nương dễ thương này là ai đây?
- Phi Danh tỉ tỉ, tỉ tới khi nào vậy? À, đây là Nhã Yên, là nghĩa muội của ta a
- Nè, đừng gọi ta Đông Phương Phi Danh nữa, Nhược Tuyết... Lưu Nhược Tuyết cơ...
- Ơ hay, không phải tỉ gọi ta Chiêu Yến trước? Còn nữa a, cái Lưu Nhược Tuyết của tỉ, nghe ra thực yếu đuối a...
Nàng bỉu môi nhìn Lưu Nhược Tuyết. Nàng kia cũng nào kém cạnh, vội đớp lại ngay.
- Thiên Dương Huyết Phượng, muội nghe rõ đây, đừng có nói như thể tên muội mạnh mẽ lắm, còn nữa a, muội đây là cái gì quận chúa chứ? Là Chiêu Yến quận chúa a, ta gọi vậy thì có gì là sai chứ...
- Ờ phải rồi... Phong hào của muội, quên mất
- Con nha đầu này - Nhược Tuyết Lắc đầu ngao ngán, hung hăng cho tiểu sư muội thân iu một cái cốc vào đầu.
- Được rồi đừng nói nữa, đi với muội, muội sẽ giới thiệu hai người với phụ vương và ca ca
- Cái... Cái.... Phượng tỉ, giới thiệu sao? Muội á? - Nhã Yên run run, cô bé chưa từng nghĩ kẻ có thân phận hèn hạ như cô sẽ có cơ hội diện kiến dung nhan của vương gia cùng thế tử cao quý.
- Đương nhiên rồi, muội là muội của ta, đi thôi - Nàng kéo tay Nhã Yên cùng Nhược Tuyết. Ai nha, Nàng lôi kéo 2 người 1 tỉ 1 muội này đi thực khó khăn a. Chỉ là gặp mặt thôi mà, có cần phải sợ sệt, lo lắng, ngượng ngùng vậy không chứ... Cứ như đi xem mắt không bằng... ( Cha cha, coi chừng thành coi mắt thiệt đó nghe)
~~~~~~>.<~~~~~~~~~
- Tham kiến nhị tiểu thư - Bọn gia nhân thấy nàng vội vội vàng vàng chào nàng lấy lòng. Khoé môi Thiên Dương Huyết Phượng nhếch lên, mới 13 năm mà gia nhân vương phủ trở nên mục rữa đến vậy sao, song, nàng cũng gật đầu chào cho có lệ kéo 2 vị tỉ tỉ, muội muội thân yêu của mình vào trong. ( mới có 13 năm.... Mới lun... Cảm xúc thật là chấm ba chấm)
- Phượng Nhi, muội tới... Ơ... - Thiên Dương Khởi quay sang nhìn nàng. Ánh mắt hướng về phía bóng hồng sau lưng nàng, ánh mắt giao nhau, 2 con tim đồng thời lỏi nhịp.
- Phượng Nhi, 2 người này là ai? - Thiên Dương Hàn cất giọng hỏi.
- A, Phụ Vương, Ca ca, đây là sư tỉ của con Lưu Nhược Tuyết hay còn gọi là Đông Phương Phi Danh...
- Ô, Phi Danh hiệp nữ nổi tiếng giang hồ đó sao? Hân hạnh được biết cô - Bà trắc phi lên tiếng cười lấy lòng, Nhược Tuyết cũng nhẹ nhàng cười lại nhưng ánh mắt không tránh khỏi chút khinh thường cùng vài tia lơ đễnh.
- Còn vị cô nương này là...
- Đây là nghĩa muội của con, nàng ấy gọi là Thuyết Nhã Yên - Nàng cười nhẹ, đẩy Nhã Yên lên trước - Con bé nhát lắm, không có sỗ sàng như bà chị bên kia đâu
- Kìa Phượng Tỉ....
- Thiên Dương Huyết Phượng.... Muội nói ai sỗ sàng hả? - Lưu Nhược Tuyết nổi đoá lên trong khi nàng vẫn bình chân như vại... Nhún vai...
- Nói phong long, ai nhột ráng chịu...
- Hừ, được lắm... - Nhược Tuyết cắn môi gằn từng tiếng,
- Đa tạ, quá lời rồi - Nàng mỉm cười tinh nghịch, không ai để ý đến con người đang tự mình thì thầm.
- Nhã Yên sao....
End chap