- Phượng Nhi... Thật là muội sao? Muội quay về lúc nào? Đã về lâu chưa? Sao không nói tỉ biết? - Hoàng Tuyết Nhã bước nhanh lại, nắm lấy đôi bàn tay của Thiên Dương Huyết Phượng, hỏi dồn, đáy mắt không giấu được tia vui mừng khó tả.
Thiên Dương Huyết Phượng khẽ nhăn mặt, thở dài.
- Nhã Nhi tỉ tỉ, tỉ bình tĩnh chút, tỉ hỏi nhiều như vậy... Muội làm sao trả lời hết được a...
- Ta xin lỗi, vừa rồi có chút kích động - Hoàng Tuyết Nhã ho khan một cái, lấy lại dáng vẻ dịu dàng thanh thoát thường ngày, nhàn nhã cười một cái, ánh mắt lia sang Lục Như Uyển đang quỳ trên mặt đất, lơ đễnh hỏi:
- Này là chuyện gì vậy?
Nàng mỉm cười ôn nhu, đáp lời:
- Cũng không phải chuyện gì to tát... Chỉ là Lục trắc phi nàng ta... Lục trắc phi, ngươi đứng dậy đi, vừa rồi bản quận chúa có chút tức giận nên hơi lớn tiếng một chút, ngươi cũng đừng để tâm... Song, cũng nhắc ngươi một câu, phàm làm việc gì cũng biết thân phận một chút a, khuyên ngươi không nên như vậy tùy tiện... - Câu cuối cùng nàng cố nhấn thật mạnh, như ám chỉ nếu Hoàng Tuyết Nhã không đến lần này nàng ta khó thoát, sau đó liền đi về phía Hoàng Tuyết Nhã. Phía sau Lục Như Uyển ngồi bệch trên nền đất, chịu những lời chỉ trỏ của cung nhân, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể làm gì...
- Nhã Nhi tỉ tỉ, tỉ không ở phủ trưởng công chúa... Sao lại đến đây?
- Ta đến thỉnh an Mẫu hậu, đã lâu không gặp người, trong lòng cảm thấy nhung nhớ
- Thật trùng hợp, hoàng thái hậu vừa rồi cũng vời ta đến gặp người, Nhã Nhi tỉ tỉ, ta đi cùng tỉ - Nàng cười vui vẻ, thoải mái sánh bước cùng Hoàng Tuyết Nhã. Cung nhân nhìn thấy thế đối với nữ tử xích y xinh đẹp trước mặt thập phần nể sợ. Thục phi nương nương luôn được hoàng thượng sủng ái đối với Ngọc Bình trưởng công chúa cũng phải cung kính, nữ nhân có thể sánh bước trò chuyện thoải mái với trưởng công chúa, ngoài hoàng hậu nương nương cũng chỉ có nữ tử này.
- Muội nha... Từ khi nào liền trở nên rộng lượng như vậy... Thiên Dương Huyết Phượng trong kí ức của ta là một nha đầu rất tính toán a - Hoàng Tuyết Nhã vừa đi, vừa mỉm cười châm chọc
Nàng nhoẻn miệng cười, đôi đồng tử xinh đẹp mở to.
- Không nghĩ tới ấn tượng của tỉ về ta lại xấu như vậy! Chẳng qua... Tỉ nói không sai, Thiên Dương Huyết Phượng ta là người rất tính toán a, chuyện ta rộng lượng thật hy hữu... - Đúng vậy, Nhã Nhi tỉ tỉ nói không sai, sau tất cả những gì Lục Như Uyển đã làm với nàng, buông tha nàng ta dễ dàng như vậy, cái tên này của nàng lập tức đọc ngược lại đi.
- Thật gian xảo - Tuyết Nhã bỉu môi, lên tiếng
- Đã quá khen rồi...
Chợt từ đằng xa có tiếng vọng lại
- Nhã... Nàng đến thăm thái hậu sao?
- Ân... Phiêu Trần, chàng nghị sự xong rồi à - Hoàng Tuyết Nhã cụp mắt xuống, e lệ trả lời.
- Nhã... Đây là...? - Mộc Phiêu Trần đưa mắt nhìn nàng, nhíu nhíu mày hỏi.
- Muội ấy gọi là Thiên Dương Huyết Phượng, là muội muội của Thiên Thế tử- Chiêu Yến quận chúa...
Xong, Tuyết Nhã quay lại nhìn nàng, nhẹ nhàng giới thiệu, nhưng sắc mặt lại đỏ lự, không thể nào giấu được khẩn trương.
- Phượng Nhi, chàng ấy là Mộc Phiêu Trần a, là... là... Phu quân của ta...
- Ai nha, thì ra tỉ đã đại hôn rồi a, dù là trễ một chút nhưng xin chúc mừng hai người a - Nàng cười tươi tắn, làm điệu chúc mừng.
- Đa tạ Quận chúa
- Phò mã ca ca không cần khách sáo như vậy, ta cùng Tuyết Nhã tỉ tỉ từ nhỏ đã thân thuộc, xem nhau như tỉ muội, huynh cũng như tỉ phu của ta, gọi một tiếng Phượng Nhi là được...
- Ha, ta cùng muội thân thiết lúc nào? Sao ta không biết nhỉ....
- Tỉ... thật vô tình... - Nàng nhỏ giọng trách cứ, đôi mắt hiện ra mấy tia ủy khuất
- Hahahahaha...
- Hoàng tỉ, cười to như vậy thật mất hình tượng nga...
- A, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thiên thế tử trùng hợp vậy, các người đều đến - Tuyết Nhã ngạc nhiên nhìn. Không nghĩ trùng hợp đến vậy, nàng(HTN), Phượng Nhi, Thiên thế tử, Hoàng đế (Hoàng Thiên Dật), Hoàng hậu (Chu Duệ Anh)... Cả một đám chơi cùng nhau lúc còn nhỏ, cả thảy đều đến rồi. Phượng Nhi xuất hiện liền tập hợp lại. Phượng Nhi a, muội đúng là lỗ hổng vũ trụ, mọi người đều bị hút cả rồi.
- Ca ca, Thiên Dật ca ca, Duệ Anh tỉ tỉ...