Huyết Nhiễm Tinh Khôi

Chương 3



Suốt dọc đường vềNoãn Vân Cốc, ba người đều trầm mặc. Trong lòng Bạch Nhược Ảnh đang hỗnloạn vì tin tức tên Báo Săn vừa cung cấp, vì lo lắng Vân Phi sư huynh sẽ phát hiện ngọc bội không còn trên cổ nàng và vì sắp đón cơn thịnh nộcủa sư phụ.

Lòng ta thì tương đối bình tĩnh. Sau chuyến duthành lần đầu tiên này, ta nhận thấy thế giới bên ngoài không hoàn toànxấu xa như sư phụ nói, lòng ta sinh ra cảm giác say mê muốn được khámphá.

Ta đang suy tính những lời lẽ để chút nữa cãi lý với sưphụ, nhất định phải khiến sư phụ thay đổi ý nghĩ, chấp nhận cho ta vềsau được tự do ra vào cốc. Sư phụ đang bế quan trong mật đạo sơn cốc, sư huynh bảo chúng ta chờ ở ngoài để huynh ấy vào báo cho sư phụ trước.

Ta và Ảnh tỷ chưa từng đi vào mật đạo bao giờ, cũng là vì bị sư phụ nghiêm cấm.

Một lát sau, cửa đạo bật mở, nam tử trung niên mặc trường bào xám đira, theo sau là Vân Phi sư huynh. Nam tử mái tóc đen lấm tấm điểm bạc,nét mặt trang nghiêm nhưng sắc mặt trông vô cùng tiều tụy, đặc biệt làđôi môi tái nhợt, khóe môi còn ẩn hiện một tia máu. Ta và Ảnh tỷ vừanhìn thấy liền đồng thời thất kinh kêu lên: "Sư phụ!"

Vân Phi sư huynh vừa đỡ sư phụ vừa nói: "Ta hái dược thảo từ Thanh Sơn trở về thìphát hiện không thấy hai muội, ta liền vào bẩm báo cho sư phụ. Ngườiđang luyện nội công, kết quả bị tin tức Nhược Ảnh dẫn theo Nhược Ca lénlút xuất cốc làm cho trọng thương, suýt thì tẩu hỏa nhập ma."

Không ngờ sự việc lại xảy ra nghiêm trọng như vậy. Chẳng lẽ chúng taxuất cốc thì thiên hạ sẽ đại loạn hay sao? Nhưng khi nhìn sư phụ lúcnày, lòng ta bỗng đau xót, cảm giác tội lỗi dâng lên.

Ta lại gần sư phụ, cúi đầu nói: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi. Là đồ nhi không chịu nổi buồn chán nên mới đòi sư tỷ dẫn ra ngoài chơi, khiến cho sư phụ lolắng... "

"Sư phụ, không phải hoàn toàn là lỗi của muội ấy. Đâykhông phải lần đầu tiên con giấu sư phụ tự ý xuất cốc. Người muốn phạtthì cứ phạt con là được rồi." Nhược Ảnh tỷ cũng đến nhận lỗi.

Sư phụ nhìn hai bọn ta, điềm đạm cất lời: "Nhược Ảnh, Nhược Ca, ta đãnói với các con rồi. Thế gian đầy rẫy những nguy hiểm, lòng người thìkhôn lường, khó đoán. Hai con là thân nữ nhi, nên ở trong cốc an phậnthủ thường, giữ gìn danh tiết. Nếu thấy nhàm chán thì lôi kinh thư rađọc, luyện cầm kì thi họa, ngồi thiền tĩnh tâm... Các con cứ thích rangoài chốn thị phi, nhơ nhuốc, nhỡ may gặp phải chuyện xấu gì, ai sẽ bảo vệ hai con đây?"

Những lời này sư phụ đã nói cả ngàn lần, ta thật sự nghe không thông nữa, bèn đáp:

"Sư phụ, bên ngoài không hoàn toàn giống như người nghĩ đâu. Thế gian cómặt tốt mặt xấu, con người cũng có kẻ xấu người tốt. Tuy đồ nhi và Ảnhtỷ là phận nữ nhưng chúng con được người dạy rất nhiều thứ. Có nội lực,có khinh công, có võ nghệ, còn biết dùng độc, gặp phải kẻ xấu chúng connhất định đối phó được."

Vân Phi sư huynh bỗng cắt lời ta: "Chút công phu đó của muội chỉ có thể đấu với mấy kẻ phàm nhân. Nếu gặp phảicao thủ, muội nghĩ mình có thể thắng nổi sao?"

Ta không chịuthua, tiếp tục nói: "Sư phụ hằng ngày bắt đồ nhi đọc kinh thư. Trongkinh thư có nói: Làm người không thể sống bó buộc, tù túng. Phải rangoài học hỏi, giao thiệp với thế nhân. Không nên sống ích kỉ. Con có ythuật, con muốn chữa bệnh cho người khác. Con biết đánh đàn, con muốntìm tri âm. Con chơi cờ giỏi hay không, phải gặp đối thủ mới biết được.Chỉ có những kẻ xuất gia tu hành mới suốt ngày tụng kinh niệm phật đếnhết đời, đồ nhi thật sự không muốn giống như ni cô."

"Đủ rồi! Tathấy con không lĩnh hội được hết những điều trong kinh thư. Quay vềphòng chép phạt một ngàn lần, từ nay về sau ta không cho phép hai conrời khỏi cốc nửa bước. Nếu không nghe lời ta, thì đừng gọi ta hai tiếng"sư phụ" nữa." Sư phụ không còn vẻ điềm đạm, giận dữ mắng.

Rồi người quay lưng lại phía ta. Ta nghe vậy thì vô cùng thất vọng.

Ảnh tỷ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Sư phụ, đồ nhi ra khỏi cốc tìm phụ mẫu mình lẽ nào là sai sao?"

Ta và Vân Phi sư huynh kinh ngạc nhìn tỷ ấy. Sư phụ cũng ngạc nhiên quay người lại, cất giọng hỏi:

"Con vừa nói gì?"

Ảnh sư tỷ bình tĩnh đáp:

"Tại sao sư phụ không nói cho con biết? Rằng phụ thân của con vẫn chưa chết, ông ấy còn là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Giáo chủ Thiên Lãnh giáo... Lãnh Dạ Ly chính là phụ thân của con!"

Ta chưatừng nghe qua cái danh ấy, người đó là phụ thân của Nhược Ảnh tỷ ư? Chỉthấy sắc mặt sư phụ trắng bệch trong chốc lát rồi quay sang nhìn ta,nhưng lại cất giọng nói với Vân Phi sư huynh:

"Đưa Nhược Ca về phòng chép kinh thư!" Đồng thời lại nhìn Ảnh tỷ bằng ánh mắt thâm trầm.

"Bạch Nhược Ảnh, con không được ăn nói linh tinh, ta phạt con quỳ ở đây hai canh giờ!"

Ta bị Vân Phi sư huynh đưa về phòng mà không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Bóng của Bạch Nhược Ca vừa khuất trước cửa mật đạo, Bạch Dương chầmchậm lại gần Bạch Nhược Ảnh đang quỳ, ánh mắt nghiêm nghị hỏi: "Làm saocon biết Lãnh Dạ Ly?"

Bạch Nhược Ảnh ngẩng đầu, chậm rãi đáp:"Năm năm trước, con đã nghe sư phụ và sư huynh nói chuyện ở trong phòng. Chính miệng người nói Vân Phi sư huynh đem ngọc bội Hồ Điệp cho con,người còn nói ngọc bội đó là tín vật của Lãnh giáo chủ tặng mẫu thân của con, người nhớ ra rồi chứ?"

Bạch Dương nghe được câu trả lờiliền hồi tưởng lại. Ngày đó hắn cho gọi đại đồ đệ Vân Phi vào phòng căndặn: "Con phải để mắt kĩ đến sư muội con, đừng để nó tự ý ra khỏi cốc.Nếu lỡ Lãnh Dạ Ly nhìn thấy, phát hiện hắn còn có một đứa con gái, erằng sẽ xảy ra chuyện lớn... Ngọc bội Hồ Điệp này là tín vật Lãnh Dạ Lytặng Tình nhi, con hãy thay ta đem nó trao cho Nhược Ảnh."

BạchDương không ngờ ngày đó ngoài cửa có người nghe lén. Vì những lời kia mà khiến Bạch Nhược Ảnh nghĩ nàng là nữ nhi của Lãnh Dạ Ly. Hiểu nhầm cũng tốt, nếu làm cho minh bạch, hắn lo mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.

Bạch Dương nhìn nhị đồ đệ hắn cứu được từ trong tay đám hải tặc, lúc đó chỉ là tiểu hài tử chừng ba tuổi, nay đã trở thành một cô nương mithanh mục tú, hắn thở dài nói:

"Vậy con xuất cốc là để tìm LãnhDạ Ly? Chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu. Ta không có ý giấucon. Đến thời điểm nhất định, ta sẽ nói cho con rõ."

Bạch NhượcẢnh khó hiểu hỏi: "Sư phụ còn có bí mật gì giấu con sao? Ngay từ lúc đầu con đã tìm thấy phụ thân rồi, nhưng con muốn nghe chính miệng sư phụgiải thích rõ. Tại sao con và phụ thân lại ở hai nơi khác nhau? Có phảiphụ thân đã vứt bỏ con không? Hay là vì một nguyên nhân nào khác? Sưphụ, người mau nói cho con biết đi!"

Bạch Dương khàn giọng:"Nhược Ảnh, bây giờ chưa phải lúc. Con hãy hiểu cho ta có được không? Ta sẽ không cấm con xuất cốc, nhưng con tuyệt đối đừng dẫn theo Nhược Ca.Sư muội con tính khí hiếu động, ra ngoài ắt có ngày gây họa. Ta làm tấtcả đều vì muốn tốt cho các con thôi."

Bạch Nhược Ảnh lặng ngườiđi một lúc, lát sau mới nghẹn ngào bật lời: "Thôi được. Đồ nhi sẽ chờ sư phụ, chờ một ngày người nói cho con tất cả mọi chuyện. Cho dù sự thậtcó là gì đi nữa, sư phụ mãi mãi là người mà con kính trọng trọng nhất."

Bạch Dương gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Bạch Nhược Ảnh như để an ủi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Hơn một canh giờ trôi qua, ta chỉ mới chép được bốn mươi tờ, hai tay rã rời, cả người mỏi nhừ. Thần trí như bị ngâm trong lạc tiên (*), chỉmuốn ngả mình xuống giường ngay lập tức.

*Lạc tiên: thuốc ngủ, thuốc an thần.

Ta đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng khiến đầu óc tỉnh táo hẳn.Cả ngày hôm nay Nhược Ảnh tỷ chưa có gì vào bụng, bây giờ còn bị phạtquỳ. Ta thì hay rồi, được ăn nguyên một bàn hải sản, sư tỷ chưa kịp động đũa đã bị lôi về, vậy mà ta có thể vô tâm tới mức này.

Thấy bên ngoài không có động tĩnh, ta đẩy cửa ra nhìn, trước cửa phòng ta hoàntoàn không có một bóng người, xem ra sư huynh đã về phòng ngủ rồi.

Ta mừng thầm, sải bước về phía nhà bếp. Trong bếp chỉ còn một chút cơmnguội, ta không đành lòng nhìn sư tỷ nuốt thứ lạnh tanh này liền lục tìm nguyên liệu làm bánh hoa đào mật ong.

Qua thời gian một nénnhang, ta cũng hoàn thành, đĩa bánh tỏa hương thơm thanh mát của hoađào, dịu ngọt của mật ong. Ta hài lòng bưng thành quả đến chỗ Ảnh tỷ.

Trước cửa mật đạo, dáng vẻ sư tỷ quỳ trông vô cùng nhỏ bé, cô đơn, ta liền cất bước nhanh hơn.

Ngửi thấy mùi bánh thơm phức, Ảnh tỷ quay đầu qua nhìn, thấy ta bưngđĩa bánh đến thì thần sắc tươi tỉnh hô lên: "Nhược Ca, muội đến chậmchút nữa là ta thành ma đói rồi."

Ta ha ha cười: "Muội không phải là kẻ ăn cháo đá bát. Tỷ cho muội ăn hải sản Tử Đông, muội sao có thể để tỷ thành ma đói được."

Nói rồi ta đưa đĩa bánh cho Ảnh tỷ. Tỷ ấy hít lấy hít để mùi thơm củabánh, không hề có dáng vẻ thục nữ mà ngoạm luôn một miếng bánh to.

"Ưm, không tồi. Muội có thể mở quán cạnh tranh với Phúc Khánh lâu được rồi." Sư tỷ tấm tắc khen.

Ta cười hớn hở đáp: "Muội chỉ sợ thiên hạ sẽ lại xuất hiện thêm mộthuyền thoại Bạch Nhược Ca. Đến lúc đó, e là muội không thể sống nhànđược mất."

"Hahaha." Hai tỷ muội ta cùng phá lên cười, tỷ tỷ giơ một ngón tay lên môi ra hiệu "xuỵt".

"Coi chừng sư phụ nghe thấy, bắt muội quỳ luôn ở đây với ta bây giờ."

Ta bèn cười nhỏ lại. Sau khi Nhược Ảnh tỷ chén hết đĩa bánh, ta rót một ly trà cho tỷ ấy tráng miệng. Thấy tỷ ấy vỗ vỗ cái bụng căng tròn, vẻmặt thỏa mãn, ta cũng mỉm cười vui vẻ. Định về phòng tiếp tục chép kinhthư thì Ảnh tỷ chợt kéo ta lại.

"Nhược Ca, vừa nãy đi ngang quahòn giả sơn ở gần cửa sơn cốc, ta có để một bức họa cuộn lại vào khe hởcủa tượng Kim Quy. Muội giúp ta lấy nó đem về phòng cất, đừng để sưhuynh và sư phụ nhìn thấy."

Ta hiếu kì hỏi: "Hả? Là bức họa gì vậy?"

Nhược Ảnh tỷ đỏ mặt đáp: "Là chân dung Liễm Phong công tử."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv