Mộ Quang quyết định như vậy, thì đã thấy Tố Mai trông như một nàng tiên nữ đang đi trên sóng nước từ từ bước tới mỉm cười hỏi chàng rằng :
- Nghiêm huynh, trăng đêm nay đẹp thực, huynh uống rượu một mình ở dưới trăng như thế có phải là đúng với hai câu thơ :
“Cử bôi yêu minh nguyệt
Đối ảnh thành tam nhân không”
(Nâng chén mời trăng uống, trước cái bóng của mình, cả mình, trăng lẫn bóng thành ba người).
Mộ Quang định cáo từ, nhưng thấy bộ mặt của Tố Mai hôm nay đẹp tuyệt trần lại nghe thấy tiếng nói của nàng như là tiếng chim Hoàng oanh kêu, nên chàng không tiện lên tiếng từ biệt nữa, mà chỉ mỉm cười đáp :
- Âm cô nương, cảnh sắc của Băng Hồn cốc này quả thực là đẹp tuyệt trần gian...
Tố Mai vừa cười vừa đỡ lời :
- Sự thực cảnh ở nơi đây có đẹp như thế đâu, nhưng được lời phê bình của Nghiêm huynh thì nó đã tăng phẩm giá rất nhiều.
Mộ Quang ấp úng nói tiếp :
- Âm cô nương, tôi muốn...
Tố Mai nũng nịu hỏi :
- Nghiêm huynh muốn gì thế?
Cố trấn tĩnh tinh thần, Mộ Quang hết sức làm cho giọng nói thực nhu hòa mà thủng thẳng đáp :
- Tôi đến đây quấy nhiễu thấm thoát đã được bảy ngày, nên muốn...
Chàng vừa nói tới đó, Tố Mai đã kêu “Ồ” một tiếng, hai mắt nhìn thẳng vào mặt chàng u oán hỏi :
- Có phải là Nghiêm huynh muốn rút lui ngay đấy không?
Lời nói ấy của nàng tuy rất bình thường, nhưng bên trong đã bao hàm một sự ai oán vô biên, khiến Mộ Quang nghe thấy cũng phải đem lòng thương nên chàng chỉ gượng cười thôi, chứ không sao nói năng được nữa.
Tố Mai thấy thế cười khì một tiếng, nói tiếp :
- Trên thiên hạ không có bữa tiệc nào là không thể ăn uống liền nghìn năm không giải tán. Nếu Nghiêm huynh muốn đi, Tố Mai tôi cũng không dám gượng giữ huynh lại. Nhưng chẳng hay huynh có thể ở nốt này hôm nay, chờ đến ngày mai hãy đi có được không, để đêm nay chúng ta được chuyện trò và đối ẩm cùng nhau suốt đêm. Chẳng hay huynh có tán thành không?
Mộ Quang thấy nàng vừa nói, hai mắt vừa lóng lánh, hình như nàng đã ứa nước mắt ra, nhưng vẫn cố gượng không để cho nhỏ lệ, trông thái độ này của nàng lại càng đáng thương thêm, như vậy chàng nỡ lòng nào cáo lui như thế?
Nhưng chàng nghĩ lại, nếu mình không quả quyết xin lui ra, thì thế nào hai người cũng bị hại hết, nên chàng phải gượng nén tình cảm xuống gắng sức gật đầu đáp :
- Cô nương nói rất phải, cuộc hội họp này của đôi ta đã sắp tới lúc phải chia ly. Nhưng trước khi chia tay, ta cũng nên ngồi dưới trăng sao rất đẹp đẽ này để thưởng lãm và đối ấm với nhau một đêm mới phải.
Tố Mai cầm chén rượu lên nhìn mặt trăng, ù oán thở dài một tiếng khẽ ngâm một bài thơ biệt ly của Lý Thương Ẩn. Mộ Quang biết lúc này nàng rất rầu rĩ, nhưng nhất thời không không biết dùng lời gì để an ủi nàng, mà chỉ thuận mồm mỉm cười hỏi :
- Có phải Âm cô nương rất thích đọc thơ của Lý Thương Ẩn phải không?
Tố Mai thở dài đáp :
- Vâng, Lý Thương Ẩn là người rất sở trường về đàm tình thuyết ái, bài thơ nào của ông ta tả đến vấn đề tình cảm cũng tỉ mỉ lắm, ví dụ như bài thơ biệt ly mà tiểu muội vừa ngâm đó.
Nói tới đó, nàng ngắt lời, giơ tay lên chỉ hai ngôi sao Ngưu Lang Chức Nữ ở trên trời mà gượng cười hỏi Mộ Quang tiếp :
- Nghiêm huynh thử xem Ngưu Lang Chức Nữ cách nhau có một con sông Ngân Hà, mà mỗi năm chỉ tháng bảy mới được gặp gỡ nhau một lần. Tại sao trên trời cũng vậy, nhân gian cũng thế, ly biệt nhiều mà tương phùng lại ngắn ngủi như vậy?
Mộ Quang biết ngay ý nghĩa lời nói của nàng, vì chàng là Ngưu Lang và nàng tự coi mình là Chức Nữ, chàng cũng cảm thấy rầu rĩ, ngẫm nghĩ một hồi mới gượng cười đáp :
- Âm cô nương, cổ nhân đã nói: “Gặp gỡ nhau trong lúc gió Thu vàng, sương rỏ xuống như ngọc, như vậy lại còn hơn dưới trần gian rất nhiều”. Quý hồ hai mối tình lúc nào cũng dung hòa, ý của đôi bên lúc nào cũng giao đấu, thì dù gặp ít ly biệt nhiều cũng không phương hại gì.
Thấy chàng trả lời như vậy, nước mắt lại chảy quanh khóe mắt, Tố Mai mỉm cười hỏi tiếp :
- Nghiêm huynh, ngày mai chúng ta chia tay nhau rồi, sau này có thể bắt chước Ngưu Lang Chức Nữ, hằng năm cứ đến khi nào có kim phong ngọc lộ là chúng ta lại gặp nhau không?
Thấy tình ý của đối phương càng nói càng khăng khít, Mộ Quang cảm thấy trong lòng có một sự không biết có phải là sợ sệt hay là trìu mến, nên chàng gật đầu khẽ đáp :
- Tất nhiên được lắm, chúng ta cứ bắt chước Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm gặp nhau một lần, và thời kỳ trùng phùng cũng định là bảy ngày.
Tố Mai gượng cười mà khẽ ngâm rằng :
“Lệ thao la cân khán vọng thu,
Thu lai Chức Nữ hội khiên Ngưu”...
Tạm dịch :
“Chờ Thu lệ ướt khăn hồng,
Thu về Ngưu Chức mới hòng gặp nhau”
Mộ Quang cũng rất cảm xúc vội ngâm tiếp :
“Hạ đang liễu khước ân cừu sự
Tản phát giang hồ độc trạo châu”...
Tạm dịch :
“Làm sao dứt nổi ân cừu nhỉ
Xõa tóc ngao du một mái chèo”
Tố Mai gượng cười, đỡ lời :
- Nghiêm huynh, cái câu: “Tản phát giang hồ độc trạo châu” của huynh tuy thoáng đạt thực, nhưng nó không khỏi rầu rĩ. Tiểu muội đổi thành: “Kết bạn giang hồ cậu trạo châu” chẳng hay có được không?
Mộ Quang chỉ gượng cười chứ không nói năng gì, vội cầm chén lên chạm chén với Tố Mai, uống cạn luôn chén rượu ấy. Tố Mai đặt chén xuống thủng thẳng nói tiếp :
- Nghiêm huynh, các nhà đại thi sĩ đời nhà Đường, ngoài Lý Thương Ẩn ra, tiểu muội còn thích cả thơ của Bạch Cư Dị, ví dụ như bài thơ của ông ta tả Đường Huyền Tôn nhớ nhung Dương Quý Phi, thật là sâu sắc vô cùng.
Nói tới đó, nàng bỗng nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa, nước mắt cũng nhỏ ròng xuống hai bên má tức thì.
Thấy thế Mộ Quang rất muốn an ủi nàng ta vài lời, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được lời nói như thế nào cho thích hợp, nên chàng chỉ thở dài vài tiếng rồi tự rót rượu lấy uống cạn luôn mấy chén Lãnh Ngọc Hương Lộ. Mắt vẫn đẫm lệ, Tố Mai chỉ tay lên trên Ngân Hà u oán nói tiếp :
- Nghiêm huynh, trời sáng tỏ là chúng ta phải chia tay, lại phải đợi chờ đến tháng bảy sang năm chúng ta mới được tái ngộ.
Lời nói của nàng bao hàm tình ý ai oán rầu rĩ biết bao, thật không ai tin một hồng phấn ma đầu, tiếng tăm lừng lẫy, có võ nghệ hầu như vô địch như Âm Tố Mai, mà lại thốt ra được những lời lẽ như trên.
Lời lẽ này phải do miệng của Ngọc Nữ yếu ớt ẻo lả thốt ra mới phải.
Mộ Quang cũng là người đa tình, chịu đựng sao nổi những lời lẽ triền miên như thế? Huống hồ chàng độc ẩm đã lâu, vừa rồi lại uống luôn mấy chén nữa, hơi men bốc lên, thì tất nhiên mối tình chân thật cũng phải bộc lộ, đôi mắt anh hùng của chàng tia ra hai luồng ánh sáng yêu đương, cứ nhìn thẳng vào bộ mặt giai nhân ai oán, không khác gì hoa lê đang bị mưa gió dập vùi nên chàng đã định ở thêm vài ngày, không muốn chia tay ngay.
Tố Mai lại thở dài một tiếng, rất não nùng, rồi lắc đầu ứa lệ mà hỏi tiếp :
- Nghiêm huynh, trời có thể cứ tối như thế này mãi, không bao giờ sáng không? Vì hễ trời sáng tỏ là huynh phải lên đường ròi. Lúc ấy tiểu muội sẽ biến thành con người cô độc, ngày đêm nghiền ngẫm tương tư biến thành một con người tội nghiệp, chỉ mong đợi chờ kim phong ngọc lộ chóng tới nơi thôi.
Không sao cầm lòng được nữa. Mộ Quang nắm lấy hai tay Tố Mai khẽ nói :
- Mai muội đừng có đau lòng như thế nữa. Tôi không đi nữa đâu.
Tố Mai rú lên một tiếng, ngã ngay vào lòng Mộ Quang, vẻ mặt rất hớn hở, nước mắt càng ràn dụa thêm, ngửng đầu lên hỏi :
- Nghiêm huynh gọi tên tiểu muội là Mai muội, thế còn tiểu muội thì gọi huynh là gì? Quang đại ca nhé? Không, gọi vậy khó nghe quá, Mộ đại ca nhé?
Không, gọi như vậy không thuận miệng, Nghiêm đại ca thì kém thân mật.
Mộ Quang vuốt ve tóc nàng, mỉm cười đáp :
- Tùy Mai muội muốn gọi tôi thế nào cũng được.
Trợn to đôi mắt lên nhìn chàng, Tố Mai mỉm cười nói tiếp :
- Tiểu muội đã nghĩ ra rồi. Biệt hiệu của đại ca là Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ, tiểu muội gọi đại ca là Ngọc đại ca. Như vậy vừa thuận miệng vừa nghe hay hay.
Mộ Quang nghe thấy nàng nói như vậy cũng phải bật cười. Tố Mai lại mỉm cười hỏi tiếp :
- Tại sao Ngọc đại ca lại không đi?
Ôm ngang lưng nàng ghì vào trong lòng mình, Mộ Quang đáp :
- Ngu huynh không nỡ đi ngay bây giờ.
Mềm mại và thuần tính như một con mèo con. Tố Mai nằm phục ở trong lòng chàng, khẽ hỏi :
- Tại sao Ngọc đại ca lại không nỡ đi ngay bây giờ? Có phải là không muốn rời khỏi Mai muội đấy không?
Tố Mai có vẻ rất an ủi, nhưng nước mắt lại ứa ra, khẽ thở dài một tiếng và nói tiếp :
- Nếu đại ca không đi thì rất hay. Đại ca thử nghĩ xem, bảo Mai muội ngày đêm nhớ nhung liền 364 ngày mới tới ngày gặp gỡ, nhớ như thế tóc của Mai muội thể nào mà chả trắng xóa?
Mắt nhìn sắc đẹp huynh thành, tai nghe giọng nói uyển chuyển, dù là người vô tình đến đâu cũng phải là hữu tình, huống hồ Mộ Quang là người rất si tình, nghe thấy lời nói ấy của Tố Mai, chàng không tiêu hồn sao được, không thiệt cốt sao nổi, không mê tình sao nên, không ý loạn sao đành?
Dưới sự ý loạn, tình mê, tiêu hồn, thiệt cốt như thế, tất nhiên lý trí phải mất dần, nhục dục phải nổi lên ngay. Mộ Quang là người chứ có phải là thần thánh đâu? Là một người đàn ông phong lưu đa tình và còn đẹp trai nữa, như vậy chàng kiềm chế sao nổi hành vi của mình.
Thoạt tiên hai người còn ôm ấp hôn hít nhau, rồi dần dần...
Đột nhiên Tố Mai rời khỏi lòng của Mộ Quang, hai má đỏ bừng đôi ngươi đẫm lệ, u oán nói :
- Ngọc đại ca nên... đi ngay đi... Tốt hơn hết đi ngay bây giờ.
Rất thắc mắc không hiểu, Mộ Quang ấp úng hỏi :
- Mai muội chả... không bằng lòng... tôi bỏ đi là gì? Sao...
Chàng chưa nói dứt, thì Tố Mai đã kêu “ứ ự” mấy tiếng, nước mắt lại nhỏ xuống như mưa và ngã vào lòng chàng tiếp, nức nở đáp :
- Đại ca đi rồi, Mai muội sẽ nhớ nhung hoài. Nhưng đại ca không đi, thì Mai muội lại sợ...
Mộ Quang đã hiểu rõ ý nghĩa của chữ “sợ”, trong lòng càng rạo rực thêm. Tố Mai bỗng dùng ngón tay trỏ dí vào trán của chàng nghiến răng mím môi hậm hực đáp :
- Ngọc đại ca thật là... đã giết chết Mai muội rồi...
Trong thâm tâm chỉ còn lại một chút lý tính, lúc này Mộ Quang bị thủ đoạn “định bắt cố ý buông tha” của Tố Mai, khiến lý tưởng mong manh ấy của chàng đã biến mất hết, hai má đỏ bừng, liền giơ tay ra ôm chặt lấy Tố Mai, rồi song song cùng té ngã vào trong rừng mai.
Thật là :
“Anh hùng nan quá mỹ nhân quan
Mai lâm chí nội thêm xuân sắc”
Tạm dịch :
“Anh hùng nào thoát giai nhân ải
Thấp thoáng rừng mai thêm sắc Xuân”
Sau giấc mộng vu sơn, mây mưa mới tạnh, Tố Mai phục ở trong lòng Mộ Quang, nức nở nói :
- Ngọc đại ca, tiểu muội đã cung hiến bấy nhiêu năm thanh bạch cho đại ca rồi. Đại ca phải gánh vác hết trách nhiệm mới được.
Lúc này lý trí đã tỉnh táo dần, Mộ Quang toát mồ hôi lạnh ra, thấy Tố Mai nói như thế, chàng không suy nghĩ gì hết, liền gật đầu nhận lời ngay :
- Mai muội cứ yên tâm, Nghiêm Mộ Quang này không phải là kẻ bạc tình đâu. Từ nay trở đi chúng ta sẽ yêu nhau mãi, ở chung nhau suốt đời.
Tố Mai nghe thấy chàng trả lời như vậy đã cười khì ngay được và hỏi tiếp :
- Có thật Ngọc đại ca bằng lòng ăn ở suốt cuộc đời với tiểu muội không?
Mộ Quang vừa cười vừa đáp :
- Mai muội, chúng ta đã thành vợ thành chồng rồi, chả lẽ Mai muội còn không tin hay sao?
Tố Mai mỉm cười hỏi tiếp :
- Chả lẽ Ngọc đại ca không nghĩ Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở của đại ca hay sao?
Thở dài một tiếng não nùng, Mộ Quang đáp :
- Sứ quân đã có vợ, La phu đã có chồng, vậy ngu huynh còn nghĩ tới nàng ta làm chi nữa?
Tố Mai bỗng hớn hở cười và nàng nũng nịu nói tiếp :
- Ngọc đại ca, Mai muội không hẹp lượng như người khác đâu, quý hồ Sở Sở cam tâm làm thiếp, thì...
Không đợi Tố Mai nói dứt, Mộ Quang đã vội đỡ lời :
- Mai muội không nên nói chuyện ấy nữa. Không những tôi không muốn gặp Sở Sở, mà dù có gặp lại tôi cũng sẽ coi nàng như người dưng bên đường vậy.
Tố Mai chỉ tủm tỉm cười, chứ không nói nói năng gì nữa, nữa, lại nằm sát vào lòng Mộ Quang. Hai người tiếp tục âu yếm nhau.
Từ đó trở đi, trong Băng Hồn cốc ở núi Kỳ Liên tự nhiên xuân sắc vô biên.
Mộ Quang đắm đuối trong mối nhu tình như nước của Tố Mai sung sướng quá quên cả nước Thục.
Lại qua được một tháng nữa. Một hôm bỗng thấy Hách Liên Anh đến thăm, nàng ta thấy Mộ Quang đó vừa kinh hãi, vừa ngạc nhiên, kêu “Ủa” một tiếng và hỏi :
- Sao Nghiêm đại hiệp lại ở đây? Đại hiệp có biết chuyện Xà Khiết mỹ nhân đang đại náo Hoa Sơn không?
Tố Mai cười nũng nịu và đỡ lời :
- Hách Liên lục tỷ, từ nay trở đi không nên gọi chàng là Nghiêm đại hiệp như thế nữa.
Ngắm nhìn Mộ Quang một hồi, Hách Liên Anh cười khì hỏi :
- Ngu tỷ không gọi chàng ta là Nghiêm đại hiệp thì gọi chàng là chi? Trông tình hình của hai người hiện thời, tình cảm, tuy khăng khít thật, nhưng chưa chắc đến mức độ được làm em rể của ngu tỷ phải không?
Mộ Quang nghe nói, hổ thẹn vô cùng, cúi xuống không dám trả lời. Có đôi mắt rất sắc bén, có bộ óc rất thông minh. Hách Liên Anh thấy thái độ của Mộ Quang như vậy đã hiểu rõ liền, và nói tiếp :
- Không đúng! Không đúng? Chả lẽ hai người...
Tố Mai rất đàng hoàng xen lời đáp :
- Hách Liên lục tỷ, dù tỷ có tới đây sớm một tháng cũng đã gọi chàng là em rể rồi.
Có vẻ không tin, Hách Liên Anh nhìn thẳng vào mặt Tố Mai, lắc đầu nói tiếp :
- Bát muội tài thật, chàng là người yêu của Xà Khiết mỹ nhân cơ mà?
Mộ Quan dùng giọng mũi kêu “Hừ” kêu hừ một tiếng, lắc đầu đỡ lời :
- Người yêu của Lệnh Sở Sở là Gia Cát Lang chứ không phải là Nghiêm Mộ Quang này.
Hách Liên Anh kêu “Ồ” một tiếng, muốn nói nhưng lại thôi. Tố Mai thấy thế, vội xen lời hỏi :
- Lục tỷ muốn nói gì thế?
Hách Liên Anh nhìn mặt Mộ Quang, vừa cười vừa nói tiếp :
- Nghiêm đệ có biết Lệnh Hồ Sở Sở đem theo Tạ Tiểu Hồng đại náo Hoa Sơn và đã đảo lộn Tam Thánh cung, trọng địa của phái Tây Nhạc như thế nào không?
Mộ Quang cười khẩy, lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ không muốn nghe. Bây giờ nàng ta là người dưng nước lã rồi, có liên can gì với tiểu đệ nữa đâu?
Thấy thái độ của chàng như thế, Tố Mai có vẻ rất an ủi.
Liên Anh lại cười khì một tiếng, quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Tố mai và nói tiếp :
- Bát muội, ngu tỷ có mấy lời tâm phúc này muốn nói với hiền muội.
Mộ Quang thấy thế, chàng rất biết điều, vội đứng dậy nói :
-Hai vị ở đây chuyện trò tôi ra ngoài rừng mai ngắm cảnh giây lát.
Chờ cho Mộ Quang ra khỏi động phủ, Hách Liên Anh khẽ hỏi Tố Mai rằng :
- Bát muội, Mộ Quang là người cứng rắn như thép, hiền muội dùng thủ đoạn gì khiến nổi chàng ta phải chịu làm trung thần dưới gót sen như thế?
Tố Mai cả cười đáp :
- Tiểu muội chả dùng thủ đoạn gì cả. Đó chỉ là cơ duyên may mắn rồi hồ đồ lấy chàng ta thôi.
Nói tới đó, nàng kể lại chuyện mình động tình với Mộ Quang như thế nào cho Hách Liên Anh nghe, rồi tủm tỉm cười nói tiếp :
- Có lẽ vì chàng quá thất tình về phương diện Lệnh Hồ Sở Sở, cảm thấy tinh thần bơ vơ, nên...
Hách Liên Anh liền biến sắc mặt vội hỏi :
- Bát muội có biết Mộ Quang thất ý với Lệnh Hồ Sở Sở như thế nào không?
Tố Mai vừa cười vừa đáp :
- Sao lại không thất ý? Chàng tưởng Lệnh Hồ Sở Sở một lòng chung tình với mình, có ngờ đâu nàng ta lại lấy Gia Cát Lang.
Hách Liên Anh cười khẩy nói tiếp :
- Bát muội, việc này không giản dị như thế đâu. Chắc chắn bên trong thế nào cũng có sự bí mật gì? Nếu Bát muội chỉ muốn làm quen với Mộ Quang để tiêu khiển không thôi, thì không sao, nhưng nếu quả thực hiền muội yêu y thì phải đặc biệt đề phòng tình cảm của y đột nhiên thay đổi.
Tố Mai nghe thấy lời nói của Liên Anh có ý nghĩa rất sâu sắc, liền trợn ngược đôi lông mày thanh tú lên, ngạc nhiên hỏi :
- Hách Liên lục tỷ đừng có nói xa xôi như thế nữa. Chẳng hay bên trong có ý nghĩa gì thế, và tại sao tình cảm của chàng ta lại bỗng dưng thấy đổi được.
Liên Anh vừa cười vừa đáp :
- Chuyện này tuy là một vụ đồn đại thôi, nhưng theo sự phán đoán của ngu tỷ, thì có lẽ là sự thực.
Cau mày lại, dậm chân mấy cái. Tố Mai hỏi lại :
- Chẳng hay chuyện gì thế? Lục tỷ cứ thích đùa rỡn tiểu muội mãi mãi vẫn chưa chịu nói trắng ra cho tiểu muội hay.
Liên Anh phi thân ra ngoài động, đưa mắt nhìn chung quanh, Tố Mai biết nàng xem xét bên ngoài xem có ai nghe lỏm không, liền gượng cười nói tiếp :
- Sao Lục tỷ lại cố làm ra vẻ thần bí như thế?
Hách Liên Anh quay người vào trong hang động, mỉm cười đáp :
- Không phải là ngu tỷ cố ý làm ra vẻ thần bí đâu. Sự thực câu chuyện dồn đại này không thể để cho Mộ Quang nghe thấy được.
Tố Mai thấy nàng ta thận trọng như vậy, biết chuyện này không phải là tầm thường, nên cố giữ sự bình tĩnh và mỉm cười hỏi tiếp :
- Bây giờ ngoài hang động không có người rồi. Lục tỷ mau nói cho muội nghe rõ câu chuyện ấy đi.
Liên Anh gật dầu, hạ thấp giọng xuống nói :
- Người ta dồn Gia Cát Lang chính là Lệnh Hồ Sở Sở hóa thân, nên hai người là một.
Tố Mai giật mình kinh hãi, vội hỏi tiếp :
- Lời đồn đại này có thật không?
Liên Anh gật đầu đáp :
- Căn cứ vào hai điểm phán đoán thì ngu tỷ nhận thấy việc này có thể lắm.
Tố Mai lại hỏi tiếp :
- Hai điểm phán đoán thế nào?
Liên Anh vừa cười vừa đáp :
- Điểm thứ nhất là từ khi chúng ta tiếp sức với Mộ Quang đến giờ, không thấy Lệnh Hồ Sở Sở với Gia Cát Lang cùng xuất hiện một lúc cả.
Ngẫm nghĩ giây lát, Tố Mai đỡ lời :
- Có phải Lục tỷ đã nhớ lầm đấy không?
Hùng Thất ca đã nói lần đầu tiên Thất ca gặp Gia Cát Lang thì lúc ấy Lệnh Hồ Sở cũng xuất hiện một lúc.
Liên Anh đáp :
- Đó là kế “Thân ngoại hóa thân” của đối phương đấy thôi, sau đó chúng tôi đã biết rõ ngay Lệnh Hồ Sở mặc áo đỏ bịt mặt ấy chính là Tạ Tiễu Hồng cải dạng và mạo nhận.
Tố Mai lại hỏi tiếp :
- Còn điểm thứ hai là điểm gì?
Liên Anh lắc đầu thở dài đáp :
- Lần đầu tiên ngu tỷ với Thượng Quan đại tỷ hiện thân, ngăn cản đón đường đánh bọn Mộ Quang, thì Gia Cát Lang đã dùng thanh đoản kiếm chống đỡ luôn hai thế “Vương mẫu trượng” của Thượng Quan đại tỷ đã dốc toàn lực ra tấn công.
Tố Mai kinh hãi nói tiếp :
- Thượng Quan đại tỷ khi nổi giận múa trượng tấn công, sức lực của thế trượng đó nặng nghìn cân là ít. Gia Cát Lang chỉ sử dụng có một thanh đoản kiếm mà có thể chống nổi thế trượng nặng nề như vậy thật là hiếm có.
Liên Anh gượng cười hỏi lại :
- Y không những chống đỡ nổi hai thế trượng mạnh trên nghìn cân, mà thế kiếm nào của y thị lại còn đẩy được đại tỷ lui hơn thước. Bát muội thử nghĩ xem, một người xưa nay không có tên tuổi gì hết và cũng không nghe thấy ai nói tới bao giờ, thì làm sao có công lực cao siêu như vậy được?
Tố Mai gật đầu đỡ lời :
- Phải, điểm này đáng nghi lắm.
Liên Anh nói tiếp :
- Ở ngoài Ngọc Môn quan, đối trận ở trên bãi hoàng sa, Gia Cát Lang lại giở Tam Muội Vũ, một môn thần công của cửa Phật, đã đốt chết hết Ngũ Độc Tán Hoa Phong mà ngu tỷ coi như là tính mạng thứ hai của mình.
Tố Mai ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu :
- Lục tỷ hoài nghi như vậy rất có lý. Quả thực trong võ lâm đương thời, ngoài Xà Khiết mỹ nhân ra không có người thứ hai nào lại có công lực lợi hại đến như vậy.
Nói tới đó, nàng lộ vẻ hoài nghi hỏi Liên Anh tiếp :
- Lục tỷ đã đoán Sở Sở với Gia Cát Lang là một người nhưng tại sao Sở Sở lại còn đặt điều đã kết hôn với Gia Cát Lang để kích thích Mộ Quang làm chi?
Liên Anh vừa cười vừa đáp :
- Tình duyên của nhi nữ phức tạp lắm, người ngoài cuộc không thể nào đoán ra được. Nhưng chớ nên cho Mộ Quang hay biết lời đồn đại này. Bằng không, tình cảm của y thế nào cũng có sự biến hóa. Thậm chí y lẻn trốn đi kiếm Sở Sở hỏi cho ra lẽ cũng chưa biết chừng.
Nhận thấy lời nói của Liên Anh rất phải, Tố Mai gật đầu hỏi tiếp :
- Lục tỷ nghĩ như vậy rất phải, tiểu muội cảm ơn lục tỷ vô cùng. Nhưng lần này Lục tỷ đến Băng Hồn cốc là chỉ đến thăm tiểu muội không thôi, hay là còn dụng ý gì khác?
Liên Anh vừa cười vừa đáp :
- Ngu tỷ đến đây là muốn mời hiền mình sớm ra tay quyết một phen thắng bại với Lệnh Hồ Sở Sở, để cho y thị bớt oai phong đi.
Tố Mai gượng cười hỏi tiếp :
- Chẳng hay Sở Sở phá quấy phái Tây Nhạc tới mức độ nào?
Liên Anh thở dài đáp :
- Lục Chi Tiên Viên Mê Nguyên Thông đã bị giết chết. Tam Nhỡn Linh Quang Sa Cửu Công bị chặt gẫy một cánh tay. Phả Túc Thiên Quân Hình bị nội thương, đến cả Ái Diêm La Yến Diễn cũng bị Sở Sở điểm trúng một chỉ, Tam Thánh cung ở Hoa Sơn hầu như bị y thị phá mất già nửa.
Tố Mai thất kinh :
- Như vậy, Tây Nhạc tam quái đều bị Sở Sở đánh bại hết hay sao?
Liên Anh cau mày lại đáp :
- Chính thế. Còn bên Sở Sở tổn thất rất ít, chỉ có Tạ Tiểu Hồng bị Yến Diễn đánh trúng một thế Âm Phong chưởng thôi.
Tố Mai kêu “Ồ” một tiếng rồi nói tiếp :
- Âm Phong chưởng của Yến Diễn mạnh lắm, Tiểu Hồng bị đánh trúng một chưởng như vậy chưa chắc đã thoát chết.
Liên Anh đỡ lời :
- Nếu theo thường lệ mà nói thì đúng như thế thực. Nhưng Sở Sở đã luyện tới mức thượng thừa rồi, và bất cứ võ nghệ hay mưu kế và sự học rộng của y thị đều rất siêu tuyệt. Có lẽ y thị sẽ có cách cứu chữa cho Tiểu Hồng cũng nên?
Thấy Liên Anh khen ngợi Sở Sở như vậy, Tố Mai có vẻ ghen tức liền cười khẩy mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Tiểu muội không tin y thị có mưu cơ gì quỷ khốc thần sầu và thủ đoạn thông thiên triệt để như vậy?
Liên Anh gượng cười đỡ lời :
- Bát muội, không phải ngu tỷ khen ngợi người để làm giảm mất oai phong của mình đâu. Quả thực Sở Sở lợi hại lắm. Hiền muội đã bỏ lỡ một dịp may hiếm có, đáng tiếc thực!
Tố Mai ngạc nhiên hỏi lại :
- Tiểu muội đã bỏ lỡ dịp may hiếm có thế nào?
Liên Anh đáp :
- Khi gặp nhau ở trong rừng rậm bên cạnh hồ Ha Lập, đáng lẽ hiền muội không nên để cho y thị bỏ đi một cách dễ dàng như thế.
Tố Mai kêu ồ một tiếng, rồi trả lời :
- Tiểu muội chả hẹn với y thị sẽ gặp nhau ở trên Nga Mi Kim Đỉnh vào Tết Đoan Ngọ là gì?
Liên Anh nhìn Tố Mai một cái rồi nói tiếp :
- Khi gặp nhau ở cạnh hồ Ha Lập, lúc ấy Sở Sở đang thân cô thế đơn và lại đau ốm, không khác gì hổ xuống đồng bằng, muốn diệt trừ y thị rất dễ dàng. Còn bây giờ đợi tới Tết Đoan Ngọ thì...
Không đợi chờ Liên Anh nói xong, Tố Mai đã đỡ lời :
- Lục tỷ cứ yên tâm, bình sinh tiểu muội không thích đánh hổ đã xuống đồng bằng, mà chỉ thích đấu với chúa sơn lâm thôi. Nếu cuộc gặp gỡ trên Nga Mi Kim Đỉnh, tiểu muội không bắt sống được Lệnh Hồ Sở Sở thì cái tên U Minh Quỷ Nữ sẽ bị xóa bỏ vĩnh viễn.
Liên Anh thấy Tố Mai nổi giận thực sự, vội nói lái sang chuyện khác mà mỉm cười nói tiếp :
- Bát muội không nên nổi giận như thế. Lục tỷ ở xa tới thăm, sao không thấy hiền muội khoản đãi ngu tỷ mấy chén Lãnh Ngọc Hương Lộ?
Tố Mai tức cười đáp :
- Lục tỷ tham ăn như vậy, để tiểu muội đem ra ngoài rừng mai ăn nhậu, vừa chén tạc chén thù, vừa được thưởng thức cảnh tuyết rơi.
Liên Anh biết Tố Mai muốn có cả Mộ Quang ăn nhậu chung, liền mỉm cười gật đầu, rồi cả hai cùng đem rượu và thức ăn ra ngoài rừng mai tức thì.
Nhưng khi hai người ra tới rừng mai thì không thấy tung tích của Mộ Quang đâu cả.
Liên Anh nói bông Tố Mai rằng :
- Người yêu của Bát muội đâu rồi? Chả lẽ chàng ta đã nghe lỏm câu chuyện bí mật của ngu tỷ vừa nói, tình cảm đã biến hóa và đã rời khỏi Băng Hồn cốc này rồi chăng?
Tố Mai vừa lắc đầu cười thì nàng bỗng nhìn xuống dưới đất tuyết một hồi, rồi mặt biến sắc luôn.
Liên Anh cũng cúi đầu nhìn theo, thấy trên mặt đất có vết chân của hai người đàn ông. Như vậy đủ thấy có khách bất ngờ tới Băng Hồn cốc này rồi.
Hai nàng đều thắc mắc vô cùng và cùng nẩy nở hai nghi vấn như sau :
- Thứ nhất, là đôi chân của đàn ông, và đó là của ai? Thứ hai, hiện giờ Mộ Quang đi đâu rồi? Có phải chàng đã theo người khách bất ngờ kia mà rời khỏi nơi đây rồi chăng?
Vẻ mặt rất nghiêm nghị, Tố Mai nói với Liên Anh rằng :
- Xưa nay trong Băng Hồn cốc này không có khách thất thường tới như vậy cả. Không hiểu đôi vết chân đàn ông kia là của ai thế?
Liên Anh cũng cau mày lại đỡ lời :
- Bát muội, chúng ta hãy đừng nghiên cứu vết chân ấy là của ai vội, chúng ta phải mau đi kiếm Mộ Quang trước thì hơn.
Tố Mai gượng cười đáp :
- Theo sự nhận xét của tiểu muội, chàng là người rất giầu tình cảm, không khi nào chàng lại đột nhiên phụ lòng tiểu muội để theo một vị khách lạ mặt nào mà bỏ đi như thế cả.
Nói xong, nàng vội giở Truyền âm cập viễn, một môn nội công tuyệt kỹ ra kêu gọi luôn :
- Ngọc đại ca... Ngọc đại ca...
Chỉ có tiếng vang vọng trở lại thôi, chứ không nghe thấy tiếng trả lời của Mộ Quang. Hiển nhiên chàng đã rời khỏi Băng Hồn cốc này rồi.
Tố Mai vừa tự phụ nói với Liên Anh như vậy kết quả lại trái ngược hẳn, tất nhiên nàng phải rất hổ thẹn và ngượng nghịu vô cùng, nên không sao nhịn được, hai hàng lệ đã rỏ ròng xuống hai bên má ngay.
Từ khi kết nghĩa với nhau đến giờ, lần đầu tiên Liên Anh trông thấy Tố Mai ứa nước mắt ra như thế. Nàng định an ủi Tố Mai vài câu, nhưng không biết nên nói gì mới phải?
Tố Mai u oán nói :
- Lục tỷ làm ơn đoán hộ tiểu muội xem ai đã dụ dỗ Mộ Quang đi như thế?
Cái cung vàng của chàng hãy còn để lại ở trong nhà đấy.
Ngẫm nghĩ giây lát, Liên Anh cau mày lại đáp :
- Sự thực người này không khó đoán đâu, nhưng đôi vết chân lại không đúng.
Tố Mai nghe nói hớn hở hỏi :
- Có phải Lục tỷ hoài nghi người đó là Lệnh Hồ Sở Sở không?
Liên Anh gật đầu đáp :
- Phải. Trời rét mướt như thế này, bốn bên lại có băng phong tỏa nếu không phải là người có kinh công tuyệt đỉnh thì không sao vào nổi Băng Hồn cốc này của hiền muội được. Huống hồ chỉ có Sở Sở kể lể sự thể đã qua cho Mộ Quang hay, thì chàng ta mới nhẫn tâm bỏ đi không nửa lời từ biệt với hiền muội như vậy.
Nghiến răng mím môi, Tố Mai hậm hực đỡ lời :
- Lục tỷ phân tích rất có lý, đúng là y thị rồi.
Liên Anh xua tay nói tiếp :
- Bát muội cả quyết một nhanh chóng quá, bên trong còn có sự mâu thuẫn nữa.
Tố Mai lại hỏi tiếp :
- Còn có mâu thuẫn gì nữa?
Liên Anh chỉ vào vết chân ở trên mặt tuyết mà nói tiếp :
- Nếu là Lệnh Hồ Sở Sở thì vết chân ở trên mặt tuyết phải là chân của đàn bà mới đúng chứ?
Tố Mai lắc đầu thở dài đỡ lời :
- Lục tỷ thực là thông minh suốt đời mà mơ hồ nhất thời. Sở Sở đã giả dạng làm Gia Cát Lang được, thì tất nhiên chân cũng phải làm giả như của đàn ông chứ?
Thở dài một tiếng, Liên Anh hậm hực nói tiếp :
- Cổ nhân nói không sai chút nào: “Người không có lòng giết hổ, hổ lại có ý vồ người”. Khi ở trong rừng Ha Lập, Bát muội không nhẫn tâm giết hại Sở Sở trong lúc y thị đang đau nặng, mà y thị lại đến đây cướp người yêu của hiền muội đi.
Tố Mai ứa nước mắt ra, cười khẩy đáp :
- Càng hay! Càng hay!
Liên Anh thắc thắc không hiểu, vội hỏi :
- Bát muội nói như thế là có ý nghĩa gì?
Tố Mai cười khẩy đáp :
- Sau khi thành vợ thành chồng với Nghiêm Mộ Quang, tiểu muội đã chán nản không muốn tranh hùng tranh bá ở trong võ lâm nữa, mà chỉ muốn được cùng chàng sống yên ổn suốt đời ở trong Băng Hồn cốc này. Bây giờ hoàn cảnh bắt buộc. U Minh Quỷ Nữ này phải ra đấu với Lệnh Hồ Sở Sở một phen, và phải phá quấy ngũ nhạc tam sơn, đảo lộn bắt hoang tứ hải.
Dụng ý của Liên Anh đến kiếm Âm Tố Mai phen này, vì nàng đã được Tây Nhạc tam quái nhờ, là xúi dục Tố Mai sớm ra tay đối phó với Lệnh Hồ Sở Sở.
Nhưng bây giờ tình thế đã như vậy, nàng không dám nói trắng ra nữa, mà chỉ nói cạnh thôi. Nàng thở dài một tiếng mới nói tiếp :
- Xưa nay Bát muội là người rất tự phụ, không coi những thanh niên thường vào đâu hết, mãi mãi mới để ý đến Mộ Quang và bằng lòng kết hôn với y. Ngờ đâu, đất bằng nổi sóng, tình trường gây phong ba, nên không thể trách Bát muội sao lại đau lòng như thế...
Nàng ta chưa nói dứt thì Tố Mai đã vội xua tay ngắt lời :
- Lục tỷ đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!
Liên Anh ngạc nhiên bỏi lại :
- Bát muội muốn đi đâu thế?
Hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, Tố Mai nhanh nhẩu đáp :
- Đi kiếm Lệnh Hồ Sở Sở. Tôi không quản ngại chân trời góc bể, chẳng hay Lục tỷ có chịu đi với tiểu muội hay không?
Liên Anh vừa cười vừa đáp :
- Không cần Bát muội phải nói, ngu tỷ cũng vui lòng xin đi cùng. Nhưng hà tất Bát muội phải nóng lòng như thế? Hiền muội chả đã cùng Lệnh Hồ Sở Sở hẹn gặp nhau ở trên Nga Mi Kim Đỉnh vào Tết Đoan Ngọ là gì?
Tố Mai gượng cười đáp :
- Có khi nào tiểu muội lại có thể đợi chờ được đến Tết Đoan Ngọ lâu như thế? Tiểu muội muốn gặp ngay Lệnh Hồ Sở Sở để quyết một phen sống mái mới được, Liên Anh mừng thầm, liền cùng Tố Mai rời khỏi Băng Hồn cốc để đi tìm kiếm Lệnh Hồ Sở Sở.
Sau khi hai người đi khỏi, đến ngày hôm sau, bỗng có hai cái bóng người nhanh nhẹn tuyệt luân đến Băng Hồn cốc. Hai bóng người đó, một mặc áo đỏ, một mặc áo trắng. Người mặc áo đỏ chính là Tiểu Hồng, đã bị Âm Phong chưởng của Yến Diễn đánh trúng, mà Liên Anh yên trí nàng ta thể nào cũng bị chết. Còn người áo trắng chính là Lệnh Hồ Sở Sở mà Tố Mai đang đi tìm kiếm để quyết tử một phen.
Tiểu Hồng đứng ở cách cửa động của Tố Mai chừng hơn trượng, lớn tiếng nói vọng vào bên trong rằng :
- Chủ nhân chúng tôi, Lệnh Hồ Sở Sở cô nương, mời Âm Tố Mai ra ngoài cửa động nói chuyện.
Hỏi luôn ba lần như vậy, Tiểu Hồng không thấy trong động có tiếng trả lời, liền phi thân vào trong động luôn.
Sở Sở thấy thế vội kêu gọi :
- Hồng nhi, con mới lành lặn nên cẩn thận một chút. Tố Mai là một cường địch lợi hại lắm, chứ không phải là tay vừa đâu?
Tiểu Hồng vâng lời, tiến thẳng vào trong động. Một lát sau, nàng cầm cây cung vàng của Mộ Quang ra và nói với Lệnh Hồ Sở Sở rằng :
- Cô nương, trong động không một bóng người nào cả. Cây cung vàng này có phải là món khí giới giúp Nghiêm tướng công được nổi danh không?
Trông thấy cung vàng Sở Sở biến sắc nhặt, vội tiến thẳng vào trong động lục soát luôn.
Trong động chỉ còn một cây cung vàng ấy thôi, ngoài ra không còn gì là đáng chú ý tới cả.
Khám xét hang động xong, Sở Sở lại ra khám xét khu rừng mai. Sau cùng, nàng đứng ngẩn người ra ngắm nhìn cây mai cổ thụ hoài.
Tiểu Hồng biết chủ nhân thế nào cũng phát giác cái gì rồi, vội chạy lại xem, mới hay đó là một bài thơ như sau :
“Kim tịch linh lê nhất điểm thông
Tố Mai tốt cánh giá kim cung
Thiên trường địa cửu tình chung hảo.
Nguyện tác uyên ương lao thu trung”
Hạ khoản đề Nghiêm Mộ Quang, Tố Mai định tình ở nơi đây.
Tạm dịch :
“Đêm nay tình tứ đôi ta
Cảm thông một mối đậm đà tình chung
Tố Mai kết với Kim Cung
Thành đôi chồng vợ nguyện chung bạc đầu
So cùng trời thẳm đất lâu
Tình ta mãi đẹp nghĩa sâu muôn đời
Uyên ương nguyện chắp thành đôi
Nơi đây sống mãi, chẳng rời xa nhau”
Đọc xong bài thơ ấy, Tiểu Hồng nghiến răng vận công lực vào tay tiến lên mấy bước tấn công mạnh vào cây mai cổ thụ ấy một chưởng. Thế là cây mai cổ thụ đó đã bị nàng ta đánh bật cả rễ lăn kềnh ra đất.
Sở Sở thở dài một tiếng rất ai oán nói :
- Hồng nhi, cây mai cổ thụ này sống ít nhất là mấy trăm năm rồi, là một loại mai rất hiếm có. Con giận cá chém thớt làm chi?
Tiểu Hồng giận giữ đáp :
- Thưa cô nương con sao chịu nhịn được, Nghiêm Mộ Quang thực là người rất đáng hận. Chúng ta đi khắp chân trời góc biển để tìm kiếm y, có ngờ đâu y đến đây định tình với U Minh Quỷ Nữ.
Sở Sở lắc đầu thở dài nói tiếp :
- Hồng nhi, sao con không nghĩ hộ chàng ta, lúc đầu thất tình với Hứa Linh Sa, sau lại thất tình với Lệnh Hồ Sở Sở. Trong lúc chán nản, vị anh hùng mạt lộ ấy gặp phải U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai, người có võ công tuyệt thế, nhan sắc lại đẹp như tiên, và còn biết chiều chuộng là khác. Người có phải là sắt đá đâu ai mà chả có tình, như vậy tất nhiên là chàng phải ngã vào lòng Tố Mai ngay.
Tiểu Hồng bĩu môi nói tiếp :
- Cô nương, Mộ Quang đã ân ái với Tố Mai rồi, như vậy cô nương còn lượng thứ cho y làm khi?
Sở Sở gượng cười đáp :
- Trước khi trách người thì mình phái trách mình trước. Nếu nhất thời ta không đặt điều nói dối chàng là đã lấy Gia Cát Lang rồi thi có khi nào chàng lại nản chí đến như vậy?
Tiểu Hồng cau mày lại nói tiếp :
- Nghe lời nói của cô nương thì hình như cô nương vẫn còn có tình với chàng ta?
Lệnh Hồ Sở Sở lắc đầu, đỡ lời :
- Hồng nhi, con lầm rồi, không phải ta vẫn chưa dứt tình với chàng đâu.
Nhưng vì lỗi ở nơi ta mà chàng đã kết bạn với Âm Tố Mai một kẻ hung tàn tuyệt thế như vậy. Trách nhiệm này ta bào chữa sao được.
Nghe tới dó, Tiểu Hồng mới vớ nhẽ, kêu “Ồ” một tiếng và hỏi tiếp :
- Có Phải nếu Âm Tố Mai là hiệp nữ thì cô nương sẽ...
- Dù Tố Mai không phải là hiệp nữ chính phái, mà quý hồ nàng được Nghiêm Mộ Quang cảm hóa, rút lui ra khói nhóm Thế Ngoại bát hung, cải tà quy chánh, thì thể nào ta cũng sẽ mỉm cười mà bỏ đi ngay, đem theo con với Thanh nhi trượng kiếm bát hoang, ngạo du cửu vực, từ nay trở đi không còn dây dưa đến tình nhi nữ nữa.
- Con đã hiểu ý định của cô nương rồi. Chắc cô nương thể nào cũng gặp lại Mộ Quang với Tố Mai một lần rồi mới quyết định sau phải không?
- Tố Mai đã thành vợ thành không với Mộ Quang rồi, cô nương còn quyết định gì nữa? Trong lòng của cô nương định đoạt ra sao, vừa rồi chả nói cho con hay là gì?
- Vừa rồi cô nương nói, nếu Âm Tố Mai mà cải tà quy chánh thì cô nương cứ để yên cho hai người chắp cánh bay cùng còn cô nương sẽ mỉm cười sám hối, từ nay trở đi không còn dây dưa đến tình nhi nữ nữa phải không?
Sở Sở gật đầu đáp :
- Con đã biết xưa nay cô nương nói một là một, hai là hai và đã nói ra là phải làm cho kỳ được mới thôi...
Tiểu Hồng trợn ngược đôi lông mày lên, hỏi tiếp :
- Nếu Tố Mai không chịu cải tà quy chánh, mà còn lôi kéo Mộ Quang vào con đường tà thì sao?
Sở Sở nghiến răng mím môi, cương quyết đáp :
- Lúc ấy cô nương sẽ không quản ngại gì hết, đấu và giết cho kỳ được U Minh Quỷ Nữ mới thôi.
Tiểu Hồng lại hỏi tiếp :
- Bây giờ Tố Mai đã thành người vợ cưng của Nghiêm Mộ Quang rồi mà cô nương lại giết y thị đi, thì sẽ nói năng ra làm sao với Mộ Quang được?
Thở dài một tiếng, Sở Sở đáp :
- Cô nương đành phải để cho chàng phải đau lòng, chớ không chịu để cho chàng chịu đua đòi với quần tà. Nếu chàng không thấu hiểu được nỗi khổ tâm của cô nương, lúc ấy cô nương sẽ dùng kiếm tự sát để thường mạng cho Âm Tố Mai là cùng.