Máu nóng lập tức dâng lên, Dương Hiên không quan tâm đến khoảng cách thực lực cực lớn giữa hai bên nữa, hắn muốn liều chết một lần, dù chết hắn cũng phải cắn được một miếng thịt trên người Lôi Bạo!
“Đồ vô dụng, sao, không phục à?”, vẻ mặt Lôi Bạo trở nên lạnh lẽo, trên mặt lướt qua một nụ cười dữ tợn: “Lão tử thấy ngươi đúng là muốn chết!”
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh!
Tần Hổ cách đó không xa chạy tới, ôm chặt lấy Dương Hiên, vừa cuống quýt nhận lỗi với Lôi Bạo: “Lôi sư huynh, hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”, vừa nháy mắt liên tục với Dương Hiên: “Dương Hiên, đừng xốc nổi, nếu không đệ sẽ đi đời đấy…”
“Hừ! Coi như các ngươi biết điều!”
Thấy Dương Hiên bị Tần Hổ mạnh mẽ kéo đi, Lôi Bạo hừ lạnh khinh thường: “Chúng ta đi!”
Sau khi nhóm Lôi Bạo đi, đám đệ tử tạp dịch bên ngoài phòng ăn mới nhỏ giọng rỉ tai nhau…
“Lôi Bạo thật quá đáng, canh bổ khí là thứ quan trọng để chúng ta tu luyện, hắn làm vậy đúng là hoàn toàn chặt đứt con đường tu luyện của Dương Hiên mà!”
“Lôi Bạo quá đáng không phải ngày một ngày hai, Dương Hiên đáng thương chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi tông môn vào tháng sau!”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi, nếu bị Lôi Bạo nghe thấy thì chúng ta thảm đấy!”
“Thương thay cho Tần Hổ bị Dương Hiên liên luỵ, ngày tháng sau này sợ rằng sẽ khổ đây!”
“Việc này trách ai được? Chúng ta đã khuyên hắn tránh xa tên vô dụng Dương Hiên kia rồi mà hắn không nghe, bây giờ bị tên vô dụng kia liên luỵ là do hắn tự chuốc lấy!”
…
“Uỳnh!”
Cánh cửa nặng nề đóng lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt của Dương Hiên lúc này mới từ từ bình tĩnh trở lại, hắn xin lỗi Tần Hổ: “Xin lỗi Hổ huynh, là ta làm liên luỵ đến huynh!”
“Liên luỵ cái gì, đừng quên chúng ta là huynh đệ!”, Tần Hổ cười mắng, mặc dù biết sau hôm nay có lẽ cuộc sống của mình sẽ khó khăn, nhưng hắn không hối hận, Dương Hiên là huynh đệ của hắn, vì huynh đệ, hắn sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện!
“Hổ huynh…”, Dương Hiên nghẹn ngào.
“Đừng làm ra vẻ trẻ con nữa. Không có canh bổ khí cũng chẳng sao, cùng lắm thì mấy ngày tới ta không tu luyện nữa, nhưng đệ đó Dương Hiên, đệ thì sao?”, nói đến đây Tần Hổ đã nhíu chặt lông mày. Hắn đã đột phá được cảnh giới Nhị Trọng Thiên, nhưng Dương Hiên thì khác, không có sự trợ giúp của canh bổ khí thì khó mà tu luyện bình thường được, sao đệ ấy có thể thành công đột phá thăng cấp lên Khai Mạch Nhị Trọng trong một tháng chứ?
“Hổ huynh, ta…”, Dương Hiên mở miệng định nói cho Tần Hổ chuyện mình đã đột phá thành công, nhưng lời đến bên miệng lại bị hắn nuốt xuống, hư hư thực thực, giả giả thật thật, đôi khi nói thật cũng chưa chắc người khác đã tin: “Hổ huynh, chuyện này huynh không cần lo đâu. Hôm qua gặp người thân, phụ mẫu ta đã mang cho ta rất nhiều thứ bổ!”
“Không phải túi đồ của ngươi đã bị đám Lôi Bạo…”, Tần Hổ không kiểu, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của Dương Hiên hắn mới hiểu ra, khi ấy Dương Hiên đã giữ lại đường lui cho mình.
“Tiểu tử đệ được lắm, thông minh!”
…
Buổi tối, Tần Hổ vừa bắt đầu ngáy, Dương Hiên đã lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, đi thẳng ra ngọn núi phía sau. Sự nhục nhã trưa nay khiến hắn một lần nữa nhận thức sâu sắc thế nào là bất lực, hắn không muốn nếm trải cảm giác nhục nhã này thêm nữa.
Sức mạnh! Hắn cần sức mạnh! Sức mạnh cường đại!
…
Thời gian thấm thoắt thoi đua, chớp mắt đã hai mươi ngày trôi qua, cuộc khảo hạch đệ tử tạp dịch ba năm một lần của Thất Tinh Tông đã gần ngay trước mắt. Trong khoảng thời gian này, Dương Hiên đều không nhận được canh bổ khí, thậm chí hắn còn rất ít khi tới phòng ăn. Trong mắt các đệ tử tạp dịch khác, không thể nghi ngờ là Dương Hiên sợ Lôi Bạo nên cam chịu, chỉ chờ thất bại trong cuộc khảo hạch rồi lặng lẽ cuốn gói rời đi, dù thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng nổi, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng Dương Hiên đã có sự thay đổi đáng kinh ngạc…
Ở ngọn núi phía sau Mặc Trúc Phong, trong một hang động khá khuất, Dương Hiên đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ kiên nghị. Một con dị thú đã bị hắn luyện hoá thành máu tươi tinh thuần, rót vào cơ thể khiến cho khí thế quanh thân hắn điên cuồng tăng vọt!
“Phụt, phụt, phụt!”
Càng ngày càng nhiều chất độc trong cơ thể Dương Hiên tràn ra, mùi hôi thối khủng khiếp lan ra khắp hang, bề mặt cơ thể hắn đã phủ lên một lớp bùn đen bẩn thỉu và khó ngửi!
“Ầm!”
Toàn thân Dương Hiên chấn động, khí thế quanh thân đột nhiên tăng lên gấp bội giống như sóng biển cuộn trào càn quét thiên địa. Thoáng chốc, trong hang động cuộn lên những vòng xoáy, tiếng ầm ầm nổ tung vang lên liên tiếp, bất tận!
Tứ Trọng Thiên đại viên mãn!
Huyết mạch bát phẩm hạ đẳng!
Dương Hiên cười lớn, hắn tu luyện vất vả hai mươi ngày, nói là một ngày ngàn dặm cũng không ngoa, hầu như mỗi ngày đều khác nhau, bây giờ hắn đã đả thông được bốn mươi tám sợi thiên mạch, bước chân vào cảnh giới Tứ Trọng Thiên đại viên mãn, quan trọng hơn là huyết mạch trong người cuối cùng cũng đã có sự thay đổi về chất, thành công đột phá ràng buộc của huyết mạch cửu phẩm, sức mạnh, tốc độ, thể chất, sức bền… đều tăng vọt theo cấp số nhân, sức chiến đấu cũng tăng lên gấp bội!
Đương nhiên đám dị thú sau núi cũng gặp xui xẻo, chỉ trong thời gian ngắn đã giảm mất một phần ba, nhất là những dị thú cấp ba, cấp bốn mạnh mẽ, gần như đã giảm hơn một nửa!
“Đã đến lúc tính sổ với Lôi Bạo rồi!”, Dương Hiên ra khỏi hang động, nhìn ra cây cổ thụ cao ngất, gió núi thổi qua, cây cối đung đưa, sát khí trong lòng vô tận, hắn sẽ không quên và cũng không muốn quên nỗi sỉ nhục, uất ức mà Lôi Bạo đem lại!
Lấy ân báo oán thì làm sao có thể nhận được báo ân?
Ân oán rõ ràng, có ân sẽ trả ân, có thù tất sẽ báo, đây chính là tính của Dương Hiên!