Khi Dương Hiên về lại tiểu uyển của mình lần nữa thì trời đã về khuya.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, trở tay lấy ra chiếc Túi Càn Khôn nhỏ màu xanh biếc, tinh thần lực cuộn trào không hề yếu hơn võ sư nhất trọng thiên bình thường, thoáng chốc mọi thứ trong chiếc túi đã hiện lên trong đầu hắn.
Bạch chủ sự đúng là chủ sự của một núi, cao thủ cảnh giới võ sư, ra tay hào phóng, các đệ tử ngoại môn còn lâu mới có thể sánh bằng. Không gian một mét khối là giới hạn mà một Túi Càn Khôn nhỏ có thể đạt tới, Túi Càn Khôn nhỏ cấp bậc này có giá trị chỉ hơn chứ không kém so với rất nhiều linh binh cực phẩm, ít nhất cũng bán được 30 viên linh thạch, không ngờ ông ta lại có thể thoải mái tặng cho hắn như thế!
Khi cảm nhận được mọi thứ trong Túi Càn Khôn nhỏ, nụ cười trên mặt Dương Hiên càng rõ hơn. 20 viên linh thạch to chừng quả trứng vịt, 5 bình ngọc trắng cao ba tấc, bên trong đựng đầy linh đan thượng phẩm – Thông Mạch đan cực phẩm!
Chẳng trách ngay cả đệ tử nhóm mười người đầu tiên như Đường Phi Vũ cũng hâm mộ, ghen tỵ. Phúc lợi này thực sự cao quá thể, linh đan thượng phẩm Thông Mạch đan cực phẩm thế này, mỗi bình cũng phải ba viên linh thạch, lại thêm 20 viên linh thạch nữa cũng đã là 35 viên linh thạch rồi. Đệ tử ngoại môn bình thường làm lụng vất vả cả năm cũng không kiếm được 1 viên linh thạch, cho dù ba trùm sỏ như Vân Phi Dương một năm kiếm được 100 viên linh thạch cũng đã là giới hạn. Khoảng cách này thực sự rất lớn!
Nở nụ cười mãn nguyện, Dương Hiên mang Túi Càn Khôn nhỏ bên mình, nghĩ xem có nên đưa Túi Càn Khôn nhỏ mình không dùng nữa cho Man Ngưu không. Hắn là người biết cảm ân, người khác đối xử tốt với hắn, hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Dương Hiên lấy một viên Thông Mạch đan cực phẩm ra, bắt đầu tu luyện của ngày hôm nay, ngày mai hắn phải xuống núi đi đến trấn Thanh Sơn nên tối nay hắn không định tới ngọn núi phía sau giết dị thú nữa. Hắn may mắn có cảnh giới tâm thần vượt xa tu vi, không cần phải lo lắng về nền tảng không ổn định. Hắn liên tục được uống đan, mỗi lần luyện hoá một viên linh đan, các võ giả khác thường tốn rất nhiều thời gian mới ổn định được tu vi, vì cảnh giới tâm thần vượt xa tu vi nên tốc độ tu luyện của hắn không khác gì hấp thu tinh huyết từ dị thú, đương nhiên tiến hoá của huyết mạch cũng không phải nghĩ.
Dược lực khổng lồ trực tiếp rót vào cơ thể Dương Hiên như lửa đốt, hắn nhanh chóng tập trung, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vận dụng Tam Dương Khai Mạch Quyết để luyện hoá dược lực, đánh vào thiên mạch bị ách tắc.
…
Ba canh giờ sau, một viên Thông Mạch đan cực phẩm đã được Dương Hiên hấp thu vào bụng.
…
Sáng sớm hôm sau, Dương Hiên chào tạm biệt Man Ngưu, một mình đi đến quảng trường ở sườn núi. Trong khoảng thời gian này, Dương Hiên đã đưa Túi Càn Khôn nhỏ của Lôi Vân cho Man Ngưu, khiến Man Ngưu liên tục bắt tay hắn nói lời cảm ơn.
Đừng thấy Dương Hiên dễ dàng có được hai Túi Càn Khôn nhỏ mà nghĩ nó là thứ bình thường. Thật ra trong số hàng chục nghìn đệ tử ngoại môn ở Linh Vân Phong khổng lồ này, số người có Túi Càn Khôn nhỏ chắc chắn không đến 200 người.
Khi Dương Hiên tới quảng trường bên sườn núi thì đã có bảy con ngựa dài gần ba trượng xếp hàng ở giữa quảng trường. Đây là Giao Mã, tương truyền nó là hậu duệ của Giao Long và Thiên Mã, ẩn chứa huyết mạch của Giao Long, có thể di chuyển ba nghìn dặm một ngày và hai nghìn dặm một đêm, là loại ngựa hàng đầu trên thế gian, đương nhiên loại ngựa đẳng cấp này ở nước Đại Đường rộng lớn chỉ có Đại Đường hoàng thất và chín tông môn lớn mới có, những thế gia hay gia tộc khác hoàn toàn không thể có loại ngựa này để cưỡi.
Không lâu sau, Đường Phi Vũ và tiểu đội của hắn ta cũng đã đến.
Hôm nay Đường Phi Vũ mặc một chiếc áo choàng màu đỏ rực lửa, trên lưng mang theo một con đao đơn, cực kỳ bá đạo, cả người giống như bảo đao sắc bén sắp ra khỏi vỏ, không hành động thì thôi, chứ hành động là ắt sẽ thấy máu.
“Dương sư đệ, chúng ta đi thôi!”
Sau khi chào hỏi Dương Hiên, Đường Phi Vũ bật người lên Giao Mã, Dương Hiên cũng học theo, chọn một con Giao Mã rồi nhảy lên.
“Đi…”
Chẳng mấy chốc, một nhóm bảy người cưỡi Giao Mã lao vút đi, để lại những làn khói cuồn cuộn.
“Dương Hiên, đừng khiến bổn toạ thất vọng nhé!”, nhìn Dương Hiên đang đi xa, trong mắt Bạch chủ sự lướt qua tia nghiêm nghị, yêu ma khác với dị thú, sự hung ác của chúng vượt xa sức tưởng tượng của người đời. Không ít thiên tài yêu nghiệt dù có sức chiến đấu vượt cấp nhưng lại không có dũng khí đối mặt với yêu ma. Ở trước yêu ma là run lẩy bẩy, không dám chiến đấu, cuối cùng bị yêu ma hút hết não tương, huyết dịch, xương tuỷ, trở thành thức ăn của yêu ma.
…
Thành Nghi Dương, quận Đan Dương có thể nói là toà thành lớn ở cực bắc trên con đường Tây Thục, cách dãy Thất Tinh Tông tám nghìn dặm, dù Giao Mã phi phàm, có thể đi ba nghìn dặm ban ngày, hai nghìn dặm ban đêm thì cũng phải mất hai ba ngày mới tới nơi.
Lúc đầu Đường Phi Vũ và tiểu đội của hắn ta còn đối xử tử tế với Dương Hiên, nhưng sau khi ra khỏi dãy núi Thất Tinh Tông, thái độ của chúng lập tức thay đổi, một lần nữa lạnh lùng không thèm đoái hoài gì đến Dương Hiên.