Typer: VẠN HOA PHI VŨ
Đêm khuya, Kiều Dật lại bị cơn ác mộng đánh thức, thật đáng sợ, lần này anh không chỉ mơ thấy con ác quỷ kia xông về phía mình, thậm chí nó còn cắn vào vai phải của anh. Quá chân thật, Kiều Dật định đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ uống nước.
Vừa mới cử động thì cơn đau nhói khiến Kiều Dật sững lại, anh sờ nơi bị đau, nghi ngờ đi đến phòng tắm. Nhìn vào gương, anh cởi nút áo ngủ vạch vai phải của mình ra, sao lại vậy?
Kiều Dật dụi dụi mắt nhìn vai phải của mình trong gương một lần nữa, không phải là ảo giác, rõ ràng có một dấu răng khổng lồ, ngay cả vị trí bị cắn cũng giống như trong giấc mơ anh thấy.
“Aaaa!”
Tiếng thét thất thanh của Tử Ngâm từ phòng ngủ vọng tới, Kiều Dật không quan tâm đến vết thương trên người mình nữa, chạy vội về phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ có một mình Tử Ngâm, anh vội vàng ôm lấy cô.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhiều máu lắm, ông xã, em nằm mơ thấy anh trong một căn phòng tối đen, bị một con quỷ rất lớn rất đáng sợ cắn, rất nhiều máu, hu hu hu...”
Tử Ngâm ôm Kiều Dật, run rẩy kể lại cơn ác mộng của mình. Kiều Dật giật mình, Tử Ngâm cũng mơ thấy anh bị cắn ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tử Ngâm thấy chồng không lên tiếng trả lòi, ngẩng đầu nhìn anh.
“Ông xã, vai của anh?”
Tử Ngâm chỉ vào bả vai của Kiều Dật, cô run rẩy còn mạnh hơn.
“Em... em thấy vị trí anh bị cắn trong mơ cũng là ở chỗ này? Tại sao trên ngưòi anh có vết cắn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Dật thấy Tử Ngâm phát hiện ra vết thương trên bả vai mình, vội vàng chỉnh lại đồ ngủ, che vết thương, sau đó ôm Tử Ngâm an ủi.
“Em đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Tử Ngâm nhìn chồng không chịu nói thật với mình, nước mắt rơi lã chã.
“Xảy ra chuyện gì rồii? Tại sao em lại nằm mơ thấy vậy? Tại sao trên người anh cũng xuất hiện vết cắn? Có điều gì không thể nói với em ư?”
Nhìn Tử Ngâm kích động, Kiều Dật đành kể rõ ràng từ đầu đến đuôi cơn ác mộng của mình.
Nghe vậy, cô cảm thấy mình phải tìm thầy âm dương xem thử.
Con của họ sắp chào đời rồi, nếu lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô sẽ không tài nào chịu đựng nổi. Cô nói ý mình với Kiều Dật, anh suy nghĩ một chút, cũng đồng ý với cô. Để người nhà bớt lo lắng, hai vợ chồng quyết định tự đi tìm thầy âm dương.
Lúc này tại một nơi xem quẻ ở khu Đông thành phố A, một người đàn ông bốn mươi tuổi đang điều khiển một vật thể quái dị màu đen làm phép trên một người rơm có dán tờ giấy.
Trên tờ giấy đó là ngày sinh tháng đẻ của Kiều Dật, ông ta cười nham hiểm, lấy một sợi tóc quấn vào người rơm, miệng không ngừng niệm chú mà người khác nghe không hiểu.
Người đàn ông này chính là thầy Thôi, kẻ nói Kiều Dật và Tử Ngâm phạm thai sát, hơn nữa còn bày trận trong phòng ngủ của họ.
Theo tiếng niệm chú càng ngày càng nhanh, xung quanh ông ta bỗng chốc nổi lên một luồng gió lạnh vây quanh cả phòng, thoáng chốc trong phòng cũng tràn ngập âm khí, ông ta thỏa mãn ngưng niệm chú.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, sắp rồi, không ngờ gặp được âm thai trăm năm hiếm có này, giờ giết tên đàn ông kia, bước kế tiếp chính là “âm thai” (*) trong bụng người phụ nữ. Nếu chuyện này thành công, quyền lợi tiền tài gì đều là vật trong túi của ta. Ha ha ha ha ha.”
(*) Âm thai là người sinh ra vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm. Truyền thuyết là quỷ chuyển thế. Còn một cách nói khác cho rằng âm thai là đứa trẻ chào đời vào lúc nhật thực. Người chào đời vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm không nhất định là quỷ chuyển thế, nhiều khi là linh nhi trời ban.
Tại nhà số 2008 đường Thanh Lâm, Tô Mạt đang ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc không nói gì, không ngờ lại có âm thai sắp xuất thế, nhìn kiểu này chắc đã có người chú ý đến âm thai. Rảnh rỗi đã lâu, xem ra lại có chuyện để làm rồi, tuy nhiên vận mệnh đã định trước số phận, mình chi có thể làm hết sức thôi, tiếc cho cả gia đình này. Tô Mạt thở dài, quay người trở vào tiệm.
Sáng sớm, Kiều Dật và Tử Ngâm lái xe đến chỗ thầy Thôi.
Vừa vào nhà, Kiều Dật chợt cảm thấy choáng váng, anh lắc đầu để tỉnh táo lại, Tử Ngâm đứng cạnh thấy vậy lo lắng, “Anh không sao chứ?”
Kiều Dật lắc đầu ý bảo mình không sao, sau đó mở miệng hỏi, “Có ai ở đây không? Thầy Thôi có ở đây không?”
Một người đàn ông hơm bốn mươi tuổi đi ra khỏi phòng, ông ta nhìn Kiều Dật trước sau đó nhìn chằm chằm bụng Tử Ngâm, nở nụ cười thoáng nét thâm độc.
Nhìn thấy nụ cười quái dị của thầy Thôi, Tử Ngâm bảo vệ bụng mình theo bản năng, thầy Thôi kia cũng ý thức được mình bất lịch sự, hắng giọng, “Có chuyện gì không? Nào, ngồi xuống trước rồi nói”
Kiều Dật thấy thầy Thôi ngồi xuống thì tranh thủ kể tỏ tường việc xảy ra gần đây cho ông ta nghe, hơn nữa còn vén áo lên cho ông ta nhìn thấy dấu rang.
Thầy Thôi đứng lên nhìn một chổc, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, song ông ta che giấu rất tốt nên Kiều Dật và Tử không thấy được.
Lăo xem vết thương trên người Kiều Dật xong, ngồi lại xuống ghế, trầm tư một lát rồi nói, “Bây giờ sắp đến tháng cô hồn, khó tránh khỏi việc yêu ma quỷ quái ra ngoài gây ác. Không sao đâu, tôi vẽ cho cậu một lá bùa, bảo đảm từ nay về sau không cần lo lắng chuyện gì nữa.”
Kiều Dật và Tử Ngâm vừa nghe, vội vàng đứng dậy nói cảm ơn.
“Đây cũng là chuyện trong phận sự của tôi, cô cậu chờ ở đây, giờ tôi đi vào phòng vẽ bùa. Xem ra vợ cậu cũng sắp sinh, để phòng ngừa bị tà vật quấy nhiễu, tôi cũng sẽ cho cô ấy một lá bùa.” Nói xong, ông ta quay người vào phòng, không để ý đến lời cảm ơn rối rít của Kiều Dật và Tử Ngâm.
Kiều Dật và Tử Ngâm nghe thầy Thôi nói có thể hóa giải, còn vẽ bùa giúp họ tránh được lo âu thì thở phào.
Thầy Thôi đi vào trong phòng, đến bên cạnh bàn làm phép, lấy ra hai lá bùa rồi đ ira ngoài. Vừa đến cửa, dường như nhớ đến gì đó, ông ta dừngb ước, sau đó quay lại bàn, cầm bút Chu Sa (*) vẽ thêm vài nét trên lá bùa rồi mới đi ra ngoài.
(*) Bút Chu Sa: Bút lông chấm mực đỏ
Thầy Thôi cầm hai lá bùa đưa cho Kiều Dật và Tử Ngâm, “Nhớ là nhất định không được để người khác thấy cô cậu đeo, dù làm gì cũng không được tháo ra, tai họa sẽ được hóa giải.”
Đêm hôm đó Kiều Dật ngủ rất an ổn.
Đêm đó cũng chính là đêm cuối cùng của anh...