Đường Âm Ti vẫn thế, trước sau đều là một màu xám xịt, không có trời, trăng, sao, cũng không có bụi cát, chỉ có các linh hồn lơ lửng trôi. Có già, trẻ, trung niên, đúng như câu: Đường đến suối vàng không chia già trẻ.
"Chúng ta đi xuống từ Hoàng Thành hay là mở kết giới ở đây?" Tô Mạt nhìn từng tốp âm hồn bay qua bay lại, chợt hỏi ý Hàn Ngạo.
"Nếu Chuyển Luân Vương cho mời, chúng ta không cần quá tuân thủ nguyên tắc." Anh cười gian kéo cô đến góc đường Hoàng Tuyền, tạo ra một kết giới rồi hai người cùng đi vào.
"Người đâu?" Trong Thập Điện, Chuyển Luân Vương bỗng cất vang tiếng triệu hồi, quỷ sai vội vàng tiến lên, quỳ gối đợi lệnh.
"Huyết mạch thần thú đã đến thành Phong Đô, các ngươi ra đón họ đi."
"Tuân lệnh." Quỷ sai rời đi, đại điện an tĩnh trở lại.
Lúc này Chuyển Luân Vương mặc áo mãng bào đứng trong đại điện, vẫy tay gọi quỷ sai tùy tùng, "Đi chuẩn bị trà và điểm tâm cho bổn vương, lát nữa chiêu đãi khách, những người khác đều cho lui xuống."
"Tuân lệnh." Quỷ sai tùy tùng bên cạnh tuân lệnh hành sự.
Bước vào Phong Đô, Tô Mạt và Hàn Ngạo còn chưa kịp hỏi thăm đường đến cung điện Chuyển Luân Vương thì một đội quỷ sai bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, "Huyết mạch thần thú, Chuyển Luân Vương điện hạ cho mời."
Tô Mạt sửng sốt, nhìn người bên cạnh, "Ngạo, trên mặt em có viết chữ sao?"
Hàn Ngạo dở khóc dở cười, "Dĩ nhiên không rồi, sao lại hỏi vậy?"
"Nếu không có sao ai nhìn cũng biết em là huyết mạch thần thú? Chuyện này không khoa học gì cả!" Tô Mạt lẩm bẩm.
Đứng trước điện Chuyển Luân Vương,, Tô Mạt lại nảy sinh một chút cảm khái, nhưng là điều gì thì cô không diễn tả được.
"Ha ha ha, nếu đã đến sao còn không vào? Muốn bổn vương đi ra ngoài đón cô hay sao?" Tiếng cười sang sảng truyền ra từ trong điện.
Tô Mạt và Hàn Ngạo bước vào, vừa ngồi xuống đã nghe Chuyển Luân Vương hỏi, "Cô đx nghe người của ta kể chuyện xảy ra ở địa phủ gần đây rồi chứ?"
"Diêm Quân nói chuyện Đá Tam Sinh à?" Tô Mạt không cần suy nghĩ đã hỏi ngay.
"Đúng vậy. Tuy chỉ thiếu một góc, thần lực của Đá Tam Sinh vẫn không bị yếu đi, nhưng chuyện này gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa phủ ta. Đá Tam Sinh là một vật trong Cửu Bảo, nếu kẻ nào đó mưu đồ đen tối tập hợp đủ chín món bảo bối, hậu họa sẽ không ai gánh vác nổi." Chuyển Luân Vương nhấp một hớp trà, hỏi Tô Mạt, "Cô đã từng nghe nói về Cửu Bảo chưa?"
"Diêm Quân muốn nói đến âm nhãn, dương nhãn, nanh Cương Thi biết bay, máu Hạn Bạt, da âm thau, nước mắt quỷ, hoa Bỉ Ngạn trăm năm và Đá Tam Sinh sao?" Tô Mạt khẽ khàng liệt kê.
"Không sai, chính là chúng. Không ngờ cô nhóc như cô lại hiểu biết nhiều thế." Chuyển Luân Vương gật đầu xác nhận.
Tô Mạt nói thầm trong lòng, hiện tại chín vật này đều nằm trong tay cô, cửu Bảo này rối cuộc có liên quan gì đến cô chứ?
"Tai kiếp kia rốt cuộc là sao? Chúng tôi có thể làm gì?" Trong lúc Tô Mạt chìm trong yên lặng, Hàn Ngạo bỗng lên tiếng hỏi.
"Chuyện này... ta cũng không hiểu hết, chỉ là cảm giác nguy cơ đại nạn xảy ra càng lúc càng rõ ràng. Ta tìm hai người, một là muốn nhờ tìm Đá Tam Sinh, hai là hi vọng cô cậu có thể ngăn chặn thảm họa." Chuyển Luân Vương trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói ra thỉnh cầu của mình.
"Diêm Quân còn mơ hồ thì chúng tôi biết đối phó thế nào đây? Huống hồ với tình trạng hiện giờ, đừng nói là ngăn chặn thảm kịch, sợ là bản thân tôi cũng khó mà bảo toàn." Tô Mạt cau mày không đồng ý.
"Ta dĩ nhiên đã nghĩ đến chuyện này, tuy tất cả phải dựa vào ý trời, nhưng bổn vương tự khắc sẽ nghĩ biện pháp tương trợ. Về chuyện tai kiếp, hiện nay người kế thừa huyết mạch thần thú chỉ có cô cậu, vả lại có thể hóa giải kiếp nạn cũng chỉ có hai người thôi, ta còn tìm ai được đây?"
Thấy Chuyển Luân Vương một mực kiên trì, Tô Mạt biết mình không thể từ chối nữa, thôi thì làm được đến đâu hay đến đó vậy. Nếu may mắn giải trừ được đại nạn thì tốt, còn nếu không, xấu nhất là chết chung mà thôi.
"Ngài đã nói thế chúng tôi cũng không thể chối từ, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức."
"Tốt lăm, phải phiền cô cậu rồi. Ta sẽ sớm nghĩ cách giải quyết số kiếp nghìn năm của cô, thời cơ thích hợp sẽ cử quỷ sai đến báo."
"Tiểu nữ còn có việc muốn xin điện hạ giúp đỡ, không biết có được không?" Tô Mạt suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định hỏi xin ý kiến Chuyển Luân Vương, dù sao cô đã đồng ý giúp đỡ ông, có qua có lại thôi.
"Cứ nói, đừng ngại." Chuyển Luân Vương vô cùng sảng khoái đáp ứng thỉnh cầu của cô.
"Tiểu nữ hiện đang nghỉ tại một khách sạn suối nước nóng, vô tình phát hiện cứ cách vài ngày ở đó lại có một cô gái sinh ngày âm chí âm biến mất, sau đó ấn tượng của mọi người về cô ta cũng biến mất theo, tính đến giờ đã là sáu người rồi, trong đó có một người thể chất Lư Đỉnh." Tô Mạt kể lại đại khái chuyện đã xảy ra, hi vọng nhận được manh mối trừ chỗ Chuyển Luân Vương. Về phần Cửu Bảo, Tô Mạt không có ý che giấu, chỉ là chưa muốn nhắc đến.
Chuyển Luân Vương nhắm mắt yên lặng một lúc, có lẽ đang điều tra chân tướng. Chừng nửa giờ trôi qua, ông mới chậm rãi mở mắt, nhìn Tô Mạt đầy thâm ý, uống một hớp trà, cuối cùng hỏi, "Vốn dĩ là mất tích bảy người, bây giờ trong tay cô đang giữ một hồn phách, đúng chứ?"
"Diêm Quân nói rất đúng." Tô Mạt lập tức lấy bình đựng hồn phách cô gái dặt lên bàn.
"Cái này bổn vương không cần, cô thu lại đi. Ta nghĩ sáu cô gái kia vẫn còn ở nhân gian vì trong sổ sinh tử không lưu tên, có thể hiện tại hồn phách của họ bị giam ở nơi nào đó rồi."
"Nói vậy mấy âm hồn bạn tiểu nữ nhìn thấy không phải họ sao?" Tô Mạt vẫn có chút nghi ngờ.
"Đó không phải âm hồn, mà là hồn phách của mấy người này đã bị tách khỏi thể xác, hiện giờ đã bị giấu ở không gian khác, việc tìm họ phải dựa vào cô cậu rồi, hãy đi về hướng Tây Bắc, tìm ra nhánh long mạch thuộc hệ hỏa thì có thể tìm được họ." Chuyển Luân Vương nói đến đây liền ngừng lại, nhìn Tô Mạt như đang chờ đợi điều gì.
Tô Mạt hiểu điều ông đang ám thị cũng chính là mục đích ông gọi cô đến đây. Cô lấy vật phẩm không lớn từ trong túi mang theo bên người ra, gói bằng lá bùa đưa đến trước mặt Chuyển Luân Vương.
"Diêm Quân, đây là mảnh Đá Tam Sinh chúng tôi phát hiện lúc điều tra việc ở khách sạn, sợ ngài sốt ruột nên nhân dịp này mang theo trả." Tô Mạt vừa nói vừa lấy ra vật phẩm gói bằng lá bùa, bên trong là một mảnh đá đen sì. Cô biết đây chính là mục đích ông tìm cô.
"Ha ha... Đá Tam Sinh quả nhiên rơi vào tay các người. Đáng tiếc, cô bé này nhãn lực vẫn chưa đủ, đây là giả thôi, e rằng Cửu Bảo cô đang giữ cũng bị người ta tráo cả rồi. Nếu là thật, đừng nói là bùa của cô, cho dù giấu ở không gian khác thì bọn ta vẫn cảm nhận được. Cửu Bảo thật đã được đưa đến chỗ long mạch, chỉ khi che giấu bằng long khí cực thịnh thì bọn ta mới không tìm ra vị trí của chúng."
"Giả?" Lời nói của Chuyển Luân Vương khiến Tô Mạt kinh hoảng. Cô cầm mảnh "Đá Tam Sinh" mình cất giữ bấy lâu xem xét cẩn thận, quả nhiên là giả, căn bản không giống cái cô từng thấy. Nghĩ đến Cửu Bảo cô cố công bảo vệ lại không biết bị đánh táo từ lúc nào, Tô Mạt cảm thấy thật phiền muộn.
"Em đừng để ý quá, thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta không thể lúc nào cũng canh chừng những thứ đó được. Bây giờ quan trọng là phải nhanh chóng tìm ra long mạch, ngăn đám người kia gây tổn hại tới long khí, bằng không tai kiếp nhất định sẽ ập đến rất nhanh." Hàn Ngạo nắm tay Tô Mạt an ủi.
"Hàn Ngạo nói đúng, cô nên sớm đến đó đi!" Chuyển Luân Vương biến ra một tấm lệnh bài màu vàng, giao đến tay Tô Mạt rồi thở dài.
"Cầm lấy lệnh bài này, khi gặp khó khăn có thể sai khiến quỷ sai, nhưng hãy cẩn trọng, nếu không phải việc cấp thiết thì đừng sử dụng nó. Vốn đây là thiên tai nhân loại, bọn ta không nên quản, tuy nhiên chúng sinh không thiếu người lương thiện, ta không đành lòng nhìn họ thương vong, xem như phá lệ khai ân vậy. Đi đi."Chuyển Luân Vương vừa nói, bóng dáng vừa nhạt dần trong hậu điện.
Ông biến mất chẳng hề giúp không khí dịu đi, ngược lại khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo càng thêm hoang mang, có thể khiến quân vương cai quản Âm Ti than thở là loại tai ương đáng sợ đến nhường nào?
"Chúng tôi xin cáo lui." Tuy lúc này trong đại điện đã không còn bóng dáng của Chuyển Luân Vương, thế nhưng hai người vẫn vái chào về pía ông ngồi khi nãy, sau đó mới ra ngoài chính điện, nhanh chóng trở về trần gian.
Trong năm nghìn năm lịch sử Trung Quốc, có vô số vương triều hưng vong đều liên quan mật thiết đến yếu tố địa lí. Các đấng quân vương cổ đại vô cùng tin tưởng phong thủy, khai quật long mạch là phương thức thường thấy nhất của các bậc đế vương, mục đích chính là củng cố giang sơn, để nền thống trị của mình đời đời thịnh vượng, vĩnh viễn lưu danh sử sách.
Về mặt phong thủy học, núi non trùng điệp được gọi là long mạch. Thuật phong thủy của cổ đại dựa vào "Ngũ Quyết Địa Lí" là long, huyệt, cát, nước và phương hướng, hoạt động là tìm rồng, xét cát, xem nước, điểm huyệt và lập hướng. Tương ứng với thân rồng là mạch nước, đất là thịt rồng, đá là xương rồng, cỏ cây là lông rồng.
Lích sử Trung Quốc xuất hiện ít nhất hai mươi bốn vương triều. Nếu mỗi vương triều có một long mạch, như vậy có hai mươi bốn địa điểm ở lưu vực sông Hoàng Hà, Trung Nguyên.
Tô Mạt và Hàn Ngạo nhanh chóng quay lại khách sạn tụ họp với Đào Tử, kể lại đại khái tình hình, chia nhau hành động, Đào Tử trở về nhà Tô Mạt trấn thủ, còn hai ngwòi đi tìm long mạch.
Theo chỉ dẫn của Chuyển Luân Vương, phạm vi chỉ quanh quẩn ở dải đất Tây Bắc, đối chiếu bản đồ thì gần nhất là thành phố T, Tô Mạt và Hàn Ngạo quyết định bay đến đó một chuyến.