Mang theo âm thai bị phong ấn, Tô Mạt và Hàn Ngạo nhanh chóng đi đến Thập điện luân hồi. Không dẫn Tử Ngâm và Kiều Dật theo, tốc độ hai người rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, chỉ qua vài giờ ở địa phủ, Tô Mạt lại tiếp tục đứng trước chỗ luân hồi, khác biệt là lần này có Hàn Ngạo đi cùng.
Tô Mạt ôm lấy âm thai được xá lệnh Chuyển Luân Vương bao quanh trong lòng, quan sát đứa bé đáng thương này. Ôi! Thật đúng là không quên được tiếng gào khóc cào xé ruột gan của Tử Ngâm lúc cô rời đi.
Vừa nghĩ, Tô Mạt vừa lục lọi chiếc túi nhỏ cô mang theo trong áo, chỉ chốc lát đã lấy ra một hạt châu nhỏ sáng lấp lánh. Nhìn hạt châu trong tay Tô Mạt, Hàn Ngạo rõ ràng hơi kinh ngạc.
"Nước mắt quỷ?"
"Đúng vậy đó, hơn nữa nước mắt quỷ này còn là của Tử Ngâm và Kiều Dật. Em vốn định dùng nước mắt của đứa trẻ âm dương giúp đỡ âm thai luân hồi, lại bất ngờ lấy được nước mắt của cha mẹ nó, coi như là vận mệnh của nó vậy. Nước mắt cha mẹ cộng thêm xá lệnh của Chuyển Luân Vương có thể giảm mấy kiếp luân hồi súc sinh đạo của nó. Nếu như có cơ duyên, học đạo cũng không phải là chuyện không thể."
Nhìn Tô Mạt, Hàn Ngạo không nói lời nào, chỉ là trong mắt đượm thêm vẻ dịu dàng. Tuy Tô Mạt thường ngày có vẻ lạnh lùng, song tâm địa lại rất lương thiện. Nước mắt quỷ này vốn vô cùng hiếm có, nhất là nước mắt đôi vợ chồng kia, ở thời khắc mấu chốt nó có thể có tác dụng cứu mạng. Vậy mà cô không giữ cho mình, lại trả cho âm thai đã định trước là phải trải qua mấy kiếp luân hồi súc sinh đạo.
Tô Mạt ôm âm thai đi đến trước mặt thủ vệ luân hồi rồi thi lễ, nói rõ mục đích của mình, "Quỷ sai đại nhân, tiểu nữ đến đưa âm thai đi luân hồi.”
Vừa nói, Tô Mạt vừa đưa âm thai trong lòng đến trước mặt thủ vệ. Quỷ sai bảo vệ chỗ luân hồi nhìn thấy xá lệnh của Chuyển Luân Vương thì vội vàng né mình tránh cái lạy của Tô Mạt, sau đó nhận lấy âm thai.
"Xá lệnh của Chuyển Luân Vương điện hạ à? Không biết muốn luân hồi tại đạo nào trong lục đạo?"
"Âm thai phong ấn bị tà pháp cưỡng ép lấy ra, chỉ có thể luân hồi súc sinh đạo thôi. Tạo hóa sau này còn phải xem cơ duyên của nó."
"Nếu như vậy bản quỷ biết xử lí thế nào rồi. Kính xin hai vị mau trở về Dương gian đi."
Quỷ sai thủ vệ vừa trả lời Tô Mạt vừa quan sát hai người, cất lời khuyên.
"Nếu vậy thì làm phiền quỷ sai đại nhân rồi."
Vừa nói, Tô Mạt vừa tỏ lòng cảm ơn với quỷ sai thủ vệ lần nữa. Lần này quỷ sai chỉ hơi nghiêng người, nhận nửa lễ của Tô Mạt.
Liếc nhìn âm thai trong lòng quỷ sai thủ vệ thêm lần nữa, Tô Mạt đặt nước mắt vợ chồng Tử Ngâm vào trong phong ấn, sau đó quay người cùng Hàn Ngạo rời khỏi chỗ luân hồi. Họ hoàn toàn không chú ý cách đó không xa, Chuyển Luân Vương luôn nhìn theo hành động của họ cho đến khi bóng dáng họ mờ dần.
"Điện hạ, vì sao ngài luôn để ý đến hai người này? Ngay cả khi họ đến chỗ luân hồi ngài cũng đích thân đến giám sát quỷ sai làm việc?” Tùy tùng đi theo bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Thời gian không còn nhiều, xem qua rồi đốc thúc chuyện âm thai cho tốt..."
Để lại một câu, bóng dáng Chuyển Luân Vương biến mất hoàn toàn.
Tô Mạt và Hàn Ngạo vừa rời khỏi chỗ luân hồi cũng tăng nhanh tốc độ trở lại Dương gian. Bởi vì đã đến nhiều lần, cô đã thuộc đường đi lối về, không tốn nhiều thời gian hai người đã đến lối đi thông từ Địa phù đến Nhân giới. Không quay đầu lại, họ đi thẳng qua kết giới trở lại nhân gian.
Lần đầu tiên Tô Mạt chủ động kéo cánh tay Hàn Ngạo, cười ngọt ngào với anh.
"Chúng ta về nhà đi."
Sau khi trở về nhà, Đào Tử, Hàn Ngạo và Tô Mạt đi du lịch đến thành phố B.
Trong căn phòng tắm suối nước nóng nho nhò, chỉ có Tô Mạt và Hàn Ngạo, cả hai đều im lặng hưởng thụ.
Hừ... hừ... hừ...
Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên âm thanh kì lạ, Tô Mạt sửng sốt, sau đó đứng lên đưa mắt quan sát khắp xung quanh theo bản năng, nhưng lại không phát hiện đưọc gì, cũng không biết âm thanh xuất phát từ đâu. Nghe thấy tiếng động, tinh thần Hàn Ngạo cũng trở nên căng thẳng. Tuy nhiên hai người chẳng thấy được gì cả.
Chẳng lẽ là nghe lầm sao?
Hàn Ngạo ngoảnh sang nhìn Tô Mạt. Anh không nói gì, bắt chước Tô Mạt dựa vào bờ hồ, phòng tắm suối nước nóng khôi phục sự tĩnh lặng, như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Đào Từ nằm trên giường trong phòng, nhàm chán đổi kênh truyền hình.
Hi hi hi...
Bỗng nhiên cô nghe thấy có ai đó đang cười khúc khích, âm thanh tựa như ở ngay bên tai mình.
Đào Tử ngồi bật dậy, nhìn khắp xung quanh, trong phòng không có gì khác. Cô thấy hơi lạ, trước khi vào phòng rõ ràng cô đã xem xét hết thảy xung quanh rồi mà. Tiếng cười kì lạ vừa rồi vang lên từ đâu?
Hi hi hi...
Tiếng cười lại vang lên lần nữa. Lần này Đào Từ đứng thẳng dậy, bắt đầu xem xét các góc trong phòng, song vẫn không phát hiện điều gì. Cô đi đến cửa phòng tắm, đẩy cửa phòng ra.
Hihihi...
Một cô gái tóc dài mặc áo trắng ngồi trên nắp bồn cầu đang cười khúc khích.
Cô gái này... Cô gái này không phải là người.
Đào Tử nhanh chóng đưa ra kết luận. Chỉ là trong lòng cô còn chút nghi ngờ. Phòng mình sao lại có ma xuất hiện chứ?
Cô gái áo trắng ngồi trên bồn cầu vẫn không ngẩng đầu lên, vẫn cười khúc khích, như thể gặp phải chuyện gì rất vui vậy, bả vai không ngừng rung rung theo tiếng cười.
Đào Tử quan sát kỹ lưỡng cô gái trước mắt này. Mái tóc dài buông rủ nên không nhìn thấy được gương mặt, trên người quấn một chiếc khăn tắm giống Đào Tử, làn da trắng muốt lộ ra ngoài, thoạt nhìn khiến người ta mơ màng.
Nhìn xuống phía dưới, Đào Tử hít vào một hơi. Trên chân cô gái này chỉ có một chiếc giày nhưng đã rách bươm. Chân kia thì không có gì cả, máu chảy đầm đìa, thậm chí có nhiều chỗ lộ xương trắng hếu.
Quả thật rất thê thảm. Không biết trước khi chết cô gái này đã gặp phải chuyện gì?
Cô... cô không sao chứ?"
Đào Tử bước lên trước một bước, hỏi cô gái còn đang cười khúc khích trước mặt. Như thể máy móc, cô gái từ từ ngẩng dầu lên nhìn về phía Đào Tử.
Đào Tử kinh ngạc kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng lập tức bịt kín miệng mình, vốn cho rằng cô gái này chỉ là một người bình thường mà thôi, không ngờ!
Trên khuôn mặt trắng nõn đầy vệt máu, không có bất cứ cảm xúc gì. Dù không ngừng cất tiếng cười tuy nhiên trên mặt lại chẳng hề thấy được niềm vui. Đôi mắt vốn nên vương nét cười thì chỉ có lòng trắng, hoàn toàn không nhìn thấy lòng đen đâu cả, nơi khóe mắt còn có vài vệt máu đỏ đen, khiến cho khuôn mặt của cô gái này đáng sợ hơn thêm.
Cô gái cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đào Tử như thế, không biết có nhìn thấy gì không, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Căn phòng của Đào Tử tràn ngập càm giác kì dị.
Đào Tử không hề sợ. Bản thân cô xem như là một nửa thầy âm dương, trên người lúc nào cũng có mấy tấm bùa hóa sát, cô gái này không dễ gì làm hại được cô. Điều thú vị là không ngờ trong trong chuyến đi du lịch này cô lại đụng phải ma, không biết là may mắn hay xui xẻo nữa?
Hu hu hu...
Mặt Đào Tứ sa sầm lại, nghiêng đầu rời mắt khỏi co gái ngồi trên bồn cầu trong phòng tắm, nhìn về phía giường minh.
Ừ, rất hay, hay vô cùng! Một cô gái khác đang ngồi trên giường cô. Khác nhau là cô gái trong phòng tắm đang cười mà cô gái trên giường lại đang khóc.
Đóng cặp à?
Đào Tử quan sát cô gái đang khóc ăn mặc giống hệt cô gái trong phòng tắm. Hình như không phải. Cách ăn mặc của hai ma nữ này cho thấy họ đã từng là khách trọ ở khách sạn này. Nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà hai cô gái này trở thành ma?
Cô gái bên giường cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đào Tử.
Hay thật, lại là một khuôn mặt đầy máu, mắt không có lòng đen. Không phải lát nữa sẽ xuất hiện người thứ ba chứ? Đào Tử cau mày không biết phải làm sao, nhìn hai cô gái một khóc một cười này.
"Hai cô có thể rời khỏi đây không? Tôi muốn đi ngủ."
Hi hi hi...
Hu hu hu...
Được lắm, cô chỉ hỏi có một câu thôi, hai người này lập tức đồng thời song ca, một khóc một cười.
"Hai cô có thể im miệng hay không? Cứ thế này tôi lập tức ra tay đuổi các cô đi ra ngoài đó nhé!
Đào Tử hơi mất kiên nhẫn quát hai ma nữ một khóc một cười này, trong lòng cô cũng dở khóc dở cười.
Dường như tiếng quát của Đào Tử khiến hai ma nữa kinh sợ, trong phòng nhất thời yên lặng như tờ, tiếng hít thở cũng vô cùng rõ ràng. Đào Tử ngồi dưới đất, cứ thế bắt đầu chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với họ.
Cạch cạch cạch...
Chốc lát sau Đào Tử lại nghe thấy tiếng động kì lạ. Không phải chứ! Lẽ nào lại có thêm một con ma nữa?
Đào Tử quan sát xung quanh, tìm kiếm thứ phát ra tiếng động này, cơ mà vẫn không phát hiện được gì. Đào Tử không thể không nhịn nữa, một lá bùa lửa bay ra khỏi tay, lượn lờ khắp trong phòng. Lá bùa nhanh chóng dừng bên cạnh tủ treo quần áo, báo cho cô biết trong tủ có điều dị thường.
Lần này sẽ là gì đây?
Đào Tử cẩn thận bước đến gần tủ quần áo, đưa tay định mở cửa tủ ra.
"Đào Tử, cậu có đang ở trong phòng không?"
Tiếng Tô Mạt thình lình vang lên ngoài cửa, hai ma nữ một khóc một cười trong phòng thoáng cái đã không còn bóng dáng. Có lẽ không cần xem nữa, thứ tạo nên tiếng động kì lạ trong tủ treo quần áo cũng biến mất rồi.
“Đào Tử? Đào Tử? Cậu có ớ trong không?"
"Mình đây!” Đào Tử đáp, rút lại bàn tay đang định mở tủ quần áo, đi về phía cửa.
"Sao lâu vậy? Cậu đang làm gì đó? Ơ, Đào Tử, phòng cậu sao thế này?" Vừa đi đến cửa phòng tắm, Tô Mạt đã nhíu mày, "Sao trong phòng này có một luồng tà khí mờ nhạt thế?"
Đào Tử nhún vai, bất đắc dĩ nói, "Ai biết đâu, vừa rồi như rơi vào nhà ma vậy, không hiểu vì sao lại có mấy con ma xuất hiện, trong tủ quần áo cũng có tiếng động lạ nữa. Nhưng lúc mình lại đó xem thì cậu đến, sau đó không còn thấy gì nữa."
"Mấy con ma?" Tô Mạt nhòm khắp phòng, nghi ngờ, "Tuy mình không hiểu về phong thủy, song mình đã từng điều tra qua, trước nay khách sạn suối nước nóng này không có chỗ vấn đề gì. Sao lại như vậy chứ?"
Hàn Ngạo vẫn không nói gì, im lặng nghe hai cô gái trò chuyện, anh đi vòng qua Tô Mạt đến tủ quần áo bên cạnh, đưa tay mở cửa tủ ra. Như Đào Tử vừa nói, quả nhiên trong tủ không có gì cả.
"Chắc chắn vừa có thứ gì đó trong này, có một chút tà khí rất mỏng."
Hàn Ngạo xem xét tủ quần áo, điềm nhiên lên tiếng, sau đó tiện tay đóng cửa tủ lại.
Nếu vậy, cậu chuyển sang phòng mình ngủ đi. Tụi mình ở chung dễ dàng đối phó hơn.”
Tô Mạt nhìn Đào Tử, đôi mày chau lại vẫn chưa giãn ra.
"Anh thấy thế này, anh đến quầy lễ tân hỏi xem còn phòng hay không, anh đổi ba phòng chúng ta thành một phòng chung. Chúng ta không hiểu rõ về khách sạn suối nước nóng này, với tình hình hiện tại thì nên ở chung, có việc gì cũng có thể lập tức giải quyết được. Tuy biết bọn em không sợ mấy chuyện này, nhưng mà chỉ có hai người ở chung anh vẫn không an lòng."
"Như vậy củng được, đi thôi."
Đêm khuya...
"A!!!"
Một tiếng thét chói tai đánh thức Đào Tử đang ngủ yên trong phòng. Đào Tử mở mắt ra, lay Tô Mạt còn đang mơ màng bên cạnh.
"Mạt Mạt, tỉnh lại, có chuyện rồi."
"Mạt Mạt, Đào Tử, hai người đã dậy chưa?" Ngoài cửa, Hàn Ngạo cất tiếng hỏi.
"Mạt Mạt còn chưa tỉnh. Anh đợi chút, tôi lay cô ấy dậy." Vừa trả lời Hàn Ngạo, Đào Tử vừa nhích qua bên giường, đưa tay đẩy Tô Mạt.
"Mạt Mạt, Mạt Mạt, tỉnh dậy."
"Hả?" Ngọn lửa màu vàng vừa sáng lên trong tay Tô Mạt thoáng chốc đã tắt ngúm. Có lẽ nhận ra tiếng Đào Tử, cô mơ màng mở mắt, ngồi dậy, "Sao thế?"
"Mình cũng không biết, chỉ nghe thấy có tiếng hét nên bị đánh thức. Hàn Ngạo cũng tỉnh rồi, đang ở ngoài cửa đó.”
Đào Tử vừa trả lời Tô Mạt vừa đi ra cửa, mở cửa phòng ra để Hàn Ngạo vào.
"Hình như tiếng thét đó vang lên từ bên ngoài phải không?"
"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng hình như không nghe thấy phòng khác có người đi ra ngoài."
"Anh nói vậy làm tôi cũng thấy kì lạ. Khách ở đây không nhiều lắm, cơ mà không phải khách sạn suối nước nóng này rất nổi tiếng sao?"
Nghe Hàn Ngạo và Đào Tử nói chuyện với nhau, Tô Mạt cũng lên tiếng, "Vậy... chúng ta có cần ra ngoài xem thử không?"
"Ngày mai hẵng đi, khách sạn này lạ lắm, đã muộn thế này đừng nên rước lấy phiền phức. Có gì ngày mai chúng ta đi dò hỏi xem."
"Vậy cũng tốt, hai người ngủ thêm chút đi. Lúc này mới..." Hàn Ngạo tìm vị trí đặt đồng hồ trong phòng, “Lúc này mới một rưỡi sáng, còn lâu trời mới sáng hẳn, có việc gì thì gọi anh."
Hàn Ngạo dặn dò hai cô gái rồi đứng dậy rời đi, trở về giường mình nghỉ ngơi.