“Huyết Minh và Trình Thành ra ngoài chơi rồi! Vương Thiến Thiến và Dạ Ảnh không biết đã đi đâu?”, Trương Vũ Trạch nói.
Đông Phương Hạ gật đầu! Dạ Phong bước đến, sau khi ngồi xuống, nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, Điện Thiểm và Bôn Lôi khai nhận rồi! Nhưng câu trả lời của bọn chúng đều giống nhau, bọn chúng gì cũng không biết! Chỉ nói là nhận lệnh của người tên “Diêm Ngục”, lấy cùng một thứ trong Loan Đao Ngâm Long trên người cậu, là thứ gì bọn chúng cũng không biết! Bôn Lôi và Điện Thiểm đã ẩn nấp ở Yên Kinh nhiều năm, về việc phải làm gì, bọn chúng cũng không rõ, chỉ là đợi mệnh lệnh của người tên “Diêm Ngục” đó!”
“Diêm Ngục?”
Cái tên này khiến Đông Phương Hạ cảm thấy rất xa lạ! Trong những người mình biết, không có người tên Diêm Ngục!
Dạ Phong gật đầu! Nói: “Đúng vậy, chính là Diêm Ngục! Tôi hỏi Điện Thiểm “Diêm Ngục” này là nam hay nữ, cô ta cũng không biết! Bọn chúng mỗi lần liên lạc với nhau đều là ở trên mạng, hai bên nhập mật mã và khẩu lệnh, sau khi thông qua thiết bị đặc biệt xác minh mặt nạ mắt và dấu vân tay, sẽ nhận được mệnh lệnh của Diêm Ngục”.
“Vậy thiết bị đâu! Các cô lấy được nó chưa?”
“Vẫn chưa! Điện Thiểm nói, cô ta là cùng với Bôn Lôi, cách một khoảng thời gian sẽ gửi tin cho Diêm Ngục, đảm bảo rằng bọn chúng không xảy ra chuyện, Bôn Lôi đã không gửi tin cho Diêm Ngục rất nhiều ngày rồi! Nói như vậy, Diêm Ngục đã biết Bôn Lôi và Điện Thiểm xảy ra chuyện, những thiết bị đó cũng mất đi tác dụng của nó!”, Dạ Phong cực kỳ thất vọng.
Mẹ kiếp, gia tộc này là gia tộc quỷ quái gì vậy, sao lại thần bí như thế! Thứ quan trọng như vậy, lại không để mình lấy được, phòng bị của bọn chúng đúng là không tầm thường!
Xem ra, bị Lãnh Lạc nói đúng rồi! Mình sẽ không hỏi được gì, cũng như không có được thứ gì có ích trên người Bôn Lôi và Điện Thiểm, biết được người tên “Diêm Ngục”, nhưng người đó là nam hay nữ cũng không biết, điều tra thế nào đây! Hơn nữa, mình dám chắc, “Diêm Ngục” chỉ là biệt hiệu, đã là biệt hiệu, cơ sở ngầm của mình nhiều như vậy, cũng không biết có sự tồn tại của người này, chứ đừng nói đến cái khác!
Nghĩ đến Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ bỗng nhiên nghĩ đến sự thay đổi của Lãnh Lạc! Còn có cô ấy bảo mình cẩn thận người bên cạnh, người bên cạnh mình lẽ nào thật sự có vấn đề? Sẽ lại là ai đây? Cô ấy còn không cho mình đi điều tra, rốt cuộc là tại sao? Thời cơ chưa chín muồi sao?
“Cậu chủ, Điện Thiểm muốn gặp cậu!”
“Gặp tôi làm gì?”
“Đoán chừng là muốn hỏi việc liên quan đến cậu Hác! Tôi có thể nhìn ra, cô ta rất đau khổ!”
“Đau khổ? Hác Hiên còn đau khổ hơn cô ta gấp trăm lần, gặp cô ta, tôi hận không thể nghiền xương cốt cô ta thành tro bụi!”
Đông Phương Hạ rất quan tâm đến Hác Hiên! Tối qua nhìn thấy bóng lưng cô đơn đó của Hác Hiên, tim Đông Phương Hạ như bị dao nhọn cắm vào. Hôm nay Hác Hiên mất tích, mặc dù Đông Phương Hạ tự an ủi trong lòng, nhưng vẫn rất lo lắng.
Nhóm người Dạ Phong cũng biết cậu chủ nhà mình hận Điện Thiểm, không chỉ là vì Điện Thiểm đã làm tổn thương trái tim Hác Hiên, mà còn suýt chút nữa giết chết cậu chủ!
Do dự một chút, Dạ Phong hỏi: “Vậy Bôn Lôi và Điện Thiểm xử lý thế nào?”