Thư Lăng Vy lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước đi đến, giơ tay cho Tần Thư Tiệp hai cái bạt tai! Trong lòng Thư Lăng Vy, điều cô không thể chấp nhận nhất chính là người khác lăng mạ Đông Phương Hạ, huống hồ còn là lời nói như vậy!
“Bốp bốp…”, sau hai tiếng vang lên, Tần Thư Tiệp liền ôm khuôn mặt đau rát, có mấy dấu ngón tay, vô cùng khó hiểu hỏi Thư Lăng Vy: “Lăng Vy… cô…”
“Tôi cái gì? Thư Tiệp, tôi luôn coi cô là chị em tốt! Trước nay chưa từng làm ra việc gì có lỗi với cô, bây giờ nghĩ lại, cô làm tôi thất vọng quá!”
Tần Thư Tiệp bị tát, còn là bị chị em tốt Thư Lăng Vy tát, khiến mấy người Tây Môn Kiếm ngẩn người! Nam Cung Diệc Phi thấy vậy rất bất lực, nhưng để Thư Lăng Vy ra tay tốt hơn là Đông Phương Hạ ra tay! Đông Phương Hạ tức giận lên tận đỉnh đầu, chẳng may lấy mạng người ta, sẽ không dễ ăn nói với phía nhà họ Tần.
Cô kéo Đông Phương Hạ sang một bên, hỏi Đông Phương Hạ đầu đuôi sự việc. Diệc Phi được biết chân tướng sự việc, biết rằng muốn cứu vãn mọi việc xảy ra tối nay, e rằng không còn hy vọng!
Diệc Phi thấy Thư Lăng Vy và Tần Thư Tiệp cãi nhau, Thư Lăng Vy rút súng chĩa thẳng vào trán của Tần Thư Tiệp, Diệc Phi vội vàng đi đến, kéo Thư Lăng Vy ra, nhìn Trịnh Hưng Hải một cái, mới nói: “Chuyện xấu trong nhà nên đóng cửa bảo nhau! Tây Môn, bảo các anh em lui xuống, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!”
“Diệc Phi, có gì phải nói với Tần Thư Tiệp cô ta, để tôi bắn luôn cô ta đi!”, Thư Lăng Vy nói xong, trực tiếp kéo chốt súng.
“Lăng Vy, đừng kích động! Lui xuống”, tính khí của Nam Cung Diệc Phi tốt, nhưng không có nghĩa cô không có khí chất.
Đông Phương Hạ phía sau thấy Nam Cung Diệc Phi muốn đơn giản hóa chuyện này, liền cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Anh không có gì để nói với cô ta, Diệc Phi, Lăng Vy, về nhà!”
“Đông Phương Hạ…”, Diệc Phi nhìn Đông Phương Hạ với ánh mắt thâm tình.
“Về nhà, không nghe thấy anh nói sao?”
Đông Phương Hạ quát lên, nói xong, Đông Phương Hạ đi vào phòng! Tâm trạng vui vẻ tối nay đã bị Tần Thư Tiệp phá hỏng! Vừa nãy lúc Long Nhã Nhàn bế Đồng Đồng vào phòng, Đông Phương Hạ đã nhìn thấy! Bây giờ muốn ra về, Đông Phương Hạ nên lớn tiếng chào họ.
Hai mẹ con thấy Đông Phương Hạ đẩy cửa đi vào, Đồng Đồng lập tức nhảy từ trên ghế xuống, sau khi Đông Phương Hạ bế cô bé, cô bé mếu máo: “Bố ơi, bố đừng giận! Lúc bố tức giận, con rất sợ. Bố…”