Biết Trình Thành ở Đông Bắc, Bạch Vỹ nghi hoặc hỏi: “Trình Thành ở Đông Bắc hả? Chẳng phải nơi đó bị tổ chức Thiên Đường tàn bạo kia chiếm đoạt rồi sao?”
“Ơ này anh Bạch, anh đừng nói khó nghe như thế có được không? Tàn bạo gì hả? Trình Thành này và các anh em nhà họ Bek đáng sợ đến mức ấy sao?”
Nghe vậy, Bạch Vỹ đang định phản bác thì đột nhiên trợn to mắt, nhìn vẻ mặt nhởn nhơ của Trình Thành, hỏi: “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ các anh chính là người của Thiên Đường?”
Dứt lời, Bạch Vỹ chuyển mắt nhìn Đông Phương Hạ. Thấy Đông Phương Hạ không mấy để ý, chỉ lo nhấm nháp chai rượu ngon kia, Bạch Vỹ suýt thì ngất xỉu tại chỗ. Chuyện của Thiên Đường nghiêm trọng như thế, sao Huyết Lang chẳng quan tâm gì cả!
Thấy Đông Phương Hạ không lên tiếng, Trình Thành đắc ý nói: “Tôi hỏi anh, bỏ chữ cái ở giữa trong Thiên Lang Đường của anh Kiếm đi thì còn lại gì?”
“Còn Thiên Đường chứ còn gì. Tôi có...”
Tây Môn Kiếm rót một chén rượu cho cậu chủ nhà mình, sau đó nói: “Cậu chủ, bây giờ Yên Kinh và Đông Bắc đã nằm trong tay chúng ta rồi, có phải đã đến lúc phân chia lại địa bàn của bốn chiến đường rồi không? Trình Thành đưa các cao thủ tới Yên Kinh, địa bàn bên đó nhất định phải có tướng tài trấn giữ”.
“Đúng đấy cậu chủ, chuyện này không thể kéo dài được. Dù sao gốc rễ của chúng ta vẫn chưa vững vàng, không thể để Tào Bang có cơ hội gây dựng lại lực lượng ở những tỉnh thành khác được”.
Nói đến chuyện chính, Trình Thành không dám cười đùa với Đông Phương Hạ nữa, lập tức phát biểu ý kiến của mình.
“Các anh nói rất có lý. Mặc dù Lang Quân không lớn cho lắm, nhưng để một mình Đông Phương Hạ quản lý thì không được. Các anh em có ý kiến gì thì cứ nói ra, quyết định cuối cùng sẽ chốt sau. Tối qua tôi đã nghĩ tới chuyện phân chia lại địa bàn rồi, nhưng phải chia thế nào đây? Chúng ta có bốn chiến đường, nhất định phải chia đều địa bàn cho cả bốn”.